Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 877: Chương 877: Bắt đầu thoát khỏi sự khống chế




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người thần bí cười phá lên, tiếng cười mang lãnh ý không nói ra được: “Chủ nhân đừng quên, anh ta là thủ lĩnh của liên minh LR, thành viên nội bộ của liên minh LR đều là những đặc công đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lính đặc chủng, lính đánh thuê, còn có cả sát thủ hàng đầu nữa, nếu so với những tay súng mà Knox tiên sinh huấn luyện kia thì năng lực tác chiến của mỗi một người trong bọn họ đều mạnh hơn gấp mười lần. Còn nữa, sức mạnh sau lưng anh ta không chỉ có mỗi tổ chức liên minh LR cường đại, mà sau lưng anh ta còn có một cục an ninh quốc gia, trong giới chính trị và giới kinh doanh đều có thế lực của anh ta.”

Ngoài mặt thì Knox không tỏ vẻ kinh ngạc hay sợ hãi nào từ những lời mà người thần bí nói, nhưng trong lòng ông ta đã bắt đầu cảm thấy shock.

Ông ta biết sau lưng Long Tư Hạo có một tổ chức cường đại thần bí, nhưng lại không biết thành viên trong nội bộ tổ chức này bao gồm lính đặc công, điệp viên, lính đánh thuê.

Liên minh LR đúng là rất cường đại. Tuy nhiên, gia tộc Knox là gia tộc có lịch sử trên trăm năm, thực lực cũng không yếu.

Ông ta nhìn về phía người thần bí, hơi híp đôi mắt nâu nhạt lại: “Vậy cậu cũng đừng quên, tôi có một đội quân khoảng một nghìn người, đội quân của tôi có trang bị hoàn hảo, có vũ khí quân sự tân tiến nhất, nếu Glen như dám đối đầu với tôi, cậu ta nhất định sẽ thất bại...”

Nói đến đây, ánh mắt của Knox dần trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Cậu lại dám lại nói giúp Glen, cậu là do một tay tôi huấn luyện ra, tôi để cho cậu ở lại bên cạnh Glen, là để cậu giám sát cậu ta giúp tôi, thời thời khắc khắc đều báo cáo tình hình của cậu ta cho tôi, vậy mà cậu lại dám giấu tôi nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc là cậu ta thành lập liên minh LR từ lúc nào?”

Người thần bí nhìn về phía Knox rồi cung kính cúi đầu xuống: “Chủ nhân, mặc dù tôi là người do ông huấn luyện ra, ông là chủ nhân của tôi, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể báo cáo tất cả mọi chuyện mà anh ta làm cho ông được.”

Knox dần thay đổi sắc mặt, ánh mắt của ông ta sắc bén như lưỡi kiếm bắn về phía người thần bí: “Ngay cả cậu cũng muốn đối nghịch với tôi?”

Người thần bí mang theo ý tôn trọng nói: “Không dám.”

Knox nhìn về phía người thần bí, cảm thấy anh ta đã bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của ông ta rồi, anh ta đã không còn là cậu thiếu niên nhỏ bé bị người ta bán cho ông ta mười lăm năm trước, cũng không còn là chàng thanh niên ôn hòa năm năm trước nữa rồi.

Anh ta càng ngày càng trở nên âm trầm hơn so với ông ta.

Ông ta không hỏi chuyện có liên quan đến Long Tư Hạo nữa, mà dời sang đề tài khác: “Cậu vẫn luôn ở thành phố K, vậy hẳn là cậu biết rõ chuyện của Sophie, nguyên nhân thực sự con bé bị người ta cưỡng bức là gì.”

Nghe thấy chuyện Sophie bị người ta cưỡng bức, đáy mắt của người thần bí thoáng chút khinh miệt, nhưng bởi vì anh ta hạ thấp mi mắt xuống, nên Knox không nhìn thấy chút khinh miệt lóe lên trong mắt anh ta kia.

Ánh mắt của người thần bí dần bình thản, anh ta tò mò hỏi: “Chủ nhân, xin hỏi con gái ông đã nói với ông chuyện này như thế nào?”

Thấy anh ta hỏi tới vấn đề này, mặc dù trong lòng Knox lóe lên nghi ngờ, nhưng ông ta lại không biểu hiện trên mặt.

“Con bé nói là do chị của con bé coi trọng tiền của Glen, rồi hãm hại con bé.” Knox nói đầu đuôi mọi chuyện mà Sophie kể với mình cho người thần bí nghe.

Ngày hôm đó lúc Sophie nói với ông ta như vậy, ông ta không tin lắm, vì vậy ông ta mới hỏi lại người thần bí.

Người thần bí nghe thấy Knox kể lại những gì mà Sophie đã nói cho ông ta, anh ta không cảm thấy kinh ngạc chút nào, bởi vì anh ta đã sớm đoán được Sophie sẽ nhân cơ hội này để bôi đen Lê Hiểu Mạn, làm như vậy mới phù hợp với tính cách của cô ta.

Nếu cô ta không làm như vậy, thì mới không giống cô ta.

Anh ta nhìn về phía Knox, cười nhạt nói: “Chủ nhân, những lời mà con gái ông nói toàn là lời nói dối, cô ta bị cưỡng bức, là do chính một tay cô ta lên kế hoạch.”

“Sophie tự mình lên kế hoạch? No, điều này là không thể nào.” Knox không tin lời của người thần bí lắm.

Người thần bí thấy ông ta không tin, anh ta bắt đầu kể lại chân tướng thật cho Knox nghe, nhưng anh ta không nói tới chuyện Sophie nhờ anh ta hỗ trợ bắt Lê Hiểu Mạn đi vào rừng cây nhỏ.

Sau khi Knox nghe xong, sắc mặt của ông ta càng khó hơn nhìn hơn so với vừa nãy, ông ta rất quan tâm đến danh dự gia tộc của Knox, Sophie là con gái duy nhất cuả ông ta, cô ta xảy ra chuyện như vậy, không chỉ làm mất hết mặt mũi của ông ta, mà cũng khiến cho cả gia tộc Knox mang tiếng xấu.

Cũng may là chuyện cô ta leo lên tiêu đề các mặt báo không truyền tới nước Pháp đi, mà hai ngày qua sau khi đến thành phố K, ông ta vẫn đang xử lý chuyện này, vì danh dự của gia tộc Knox, ông ta sẽ tẩy trắng Sophie triệt để.

Người thần bí nhìn sắc mặt khó coi của Knox, rồi từ trên ghế salon đứng lên: “Chủ nhân, nếu như không có chuyện gì khác, tôi không quấy rầy nữa.”

Knox thấy anh ta xoay người rời đi, cũng không ngăn cản anh ta lại, bởi vì ông ta nhìn ra, người thần bí đã bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của ông ta rồi.

Ông ta để cho anh ta ở bên cạnh Long Tư Hạo giúp ông ta nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo, có tình huống gì cũng phải báo cáo với ông ta, nhưng anh ta chỉ hổi báo cho ông ta một số tin tức không đáng kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.