Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh: “Đừng chụp ở nước ngoài, mấy tiệm này cũng không tệ, là chồng đã tìm hiểu trước sao? Ừm, cũng rất được, nên chọn chỗ nào...”
Cô dừng lại nhìn Long Tư Hạo, cười: “Thật khó chọn, không bằng chúng ta mỗi nơi đi chụp một lần được không?”
“Haha...” Long Tư Hạo cười, ánh mắt cưng chiều, cúi đầu hôn lên môi cô: “Vợ làm cho chồng yêu đến chết mất, mỗi chỗ cũng được, ngày kỉ niệm hàng năm cũng đi chụp, tốt nhất là chụp đến từng tiệm áo cưới trên thế giới này.”
Lê Hiểu Mạn mở lớn mắt: “Chụp đến từng tiệm áo cưới?”
Nghe đến việc anh nói ngày kỉ niệm hàng năm đều có thể đi chụp ảnh, cô cảm thấy hạnh phúc lan tràn toàn thân.
Mặc dù cảm thấy việc chụp sau này có thể hơi không làm được, nhưng chỉ nghĩ đến suy nghĩ này của chồng mình muốn hàng năm đều chụp áo cưới là cô lại thấy hạnh phúc, cũng suy nghĩ có thể làm được.
Đợi đến khi họ già, lấy ảnh hai người chụp ở tất cả tiệm áo cười, chỉ nghĩ đến đã muốn cười hạnh phúc rồi.
Long Tư Hạo nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, cười: “Anh muốn chụp ảnh cưới cả đời với vợ, đến già cũng không ngừng.”
“Chồng...” Cô nhào vào ngực anh, hai tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng anh: “Lấy anh làm chồng là điều em hạnh phúc nhất, anh vừa lãng mạn, lại biết lo cho gia đình, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, vừa yêu em còn chung thủy, bên ngoài hay trong nhà, trên giường dưới giường...”
Nói đến “trên giường dưới giường”, gương mặt Lê Hiểu Mạn lại nhanh chóng đỏ lên.
Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Hửm? Trên giường dưới giường cái gì?”
Lê Hiểu Mạn chôn sâu gương mặt đỏ bừng của mình vào ngực anh, khóe môi tràn ngập ý cười, nói ra ba chứ: “Đều tuyệt cả.”
“Ha ha...”
Đàn ông ai cũng thích được người phụ nữ mình yêu khen ngợi, hơn nữa còn là khen ngợi lúc trên giường, Long Tư Hạo cười lớn, ôm chặt Lê Hiểu Mạn, mãn nguyện cười: “Hiểu Hiểu... Vợ, anh yêu em.”
Mặc dù đã từng nghe ba chữ 'anh yêu em' kia rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe được đều làm cho Lê Hiểu Mạn rung động không thôi.
Cô cười trả lời: “Em cũng vậy, yêu anh, yêu rất rất nhiều.”
Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên.
“Cha với mẹ thật là dài dòng quá, yêu đương liên tục vẫn chưa kết thúc sao?”
Từ giọng nói đi tới chính là Tiểu Nghiên Nghiên đã mặc chỉnh tề đi tới.
Sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, cười ngọt ngào: “Daddy, mẹ, buổi sáng tốt lành.”
“Nghiên Nghiên buổi sáng tốt lành.”
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đồng thanh lên tiếng.
Tiểu Nghiên Nghiên đi tới giữa Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, bàn tay nhỏ bé năm lấy tay hai người: “Cha, mẹ, không phải hai người muốn đi chụp ảnh cưới sao? Giờ có thể lên đường chưa?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo: “Nghiên Nghiên cũng đi sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên cười cười: “Đương nhiên con muốn đi, con là kết tinh tình yêu của cha và mẹ, là minh chứng tốt nhất cho hạnh phúc của hai người, cho nên con phải đi, không đi không được.”
Lê Hiểu Mạn híp mắt nhìn cô bé: “Có phải là con muốn nhân cơ hội không phải đến trường không?”
Tiểu Nghiên Nghiên che miệng, chớp chớp mắt: “Ai nha! Sao lại có thể bại lộ nhanh như vậy, mẹ, sao mẹ có thể nhìn bên ngoài mà đoán được tâm tư người ta vậy, người ta rất là bối rối đó nha!”
Lê Hiểu Mạn hơi co rút khóe môi, không biết mấy câu con gái mình học có phải là từ trên mạng không, đôi khi nói mấy câu làm cô cũng phải ngạc nhiên.
Quyết định chọn nơi chụp, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn gọi điện sắp xếp một chút.
Sau khi ăn sáng, anh liền tự mình lái xe đưa Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên tới tiệm áo cưới nổi danh nhất, đắt tiền nhất: “Duyên kiếp này” để chụp ảnh.
Đến nơi, vừa xuống xe, quản lý cửa hàng đã mỉm cười lễ phép cung kính tiến lên đón tiếp.
“Long tổng, Lê tiểu thư, Nghiên Nghiên tiểu thư, chào mừng tới 'Duyên kiếp này'.
Lúc này, những nhân viên đứng hai hàng bên ngoài nghe thấy quản lý nói thì tiếp đó đồng loạt lên tiếng.
“Long tổng, Lê tiểu thư, Nghiên Nghiên tiểu thư, chào mừng tới 'Duyên kiếp này'.”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy thì ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Long Tư Hạo, đáy mắt giấu một tia nghi ngờ.
Tất cả nhân viên làm việc ở đây đều xếp hàng chào đón, dọc đến đường ra thang máy mười tầng.
Cho đến khi họ đi tới chỗ thang máy, những giọng nói chào mừng cứ liên tiếp vang lên.
Đến khu vực vip, điều làm Lê Hiểu Mạn không ngờ chính là thợ trang điểm, nhiếp ảnh gia, nhà thiết kế, hậu cần dều đã chờ ở đây cả.
Cô, Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên vừa mới xuất hiện, họ liền đồng loạt nói: “”Long tổng, Lê tiểu thư, Nghiên Nghiên tiểu thư, chào mừng tới 'Duyên kiếp này'.”
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nắm chặt tay Long Tư Hạo, mím môi cười: “Tư Hạo, có phải anh đã sớm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện?”
Long Tư Hạo nắm tay cô, yêu thương cười: “Lần đầu anh và vợ chụp ảnh cưới, đương nhiên mọi thứ phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Lê Hiểu Mạn cảm động nhìn anh: “Anh chuẩn bị từ lúc nào?”
Long Tư Hạo cưng chiều cười: “Lúc em chưa biết ấy, trước thử lễ phục đã, nhắm mặt lại đi.”
Lê Hiểu Mạn ngạc nhiên nhìn anh: “Thử lễ phục sao lại phải nhắm mắt?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt bên cạnh, cười ngọt ngào: “Vì daddy muốn tạo cho mẹ bất ngờ đó.”
Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên cười nhìn Long Tư Hạo: “Daddy, con nói có đúng không?”