Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiến lên phía trước, anh ta nắm chặt tay cô, hai mắt gắt gao nhìn cô: “Mạn Mạn, em muốn làm gì? Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao? Chúng ta không thể sống vui vẻ thật sao?”
Lê Hiểu Mạn dùng sức rút hai tay bị anh ta nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Thật xin lỗi, tôi và anh không có cách nào sống tiếp được nữa, một năm qua mặc kệ anh đối với tôi lạnh lùng thế nào, mặc kệ anh bắt bẻ tôi ra sao? Trào phúng tôi, nhằm vào tôi, tôi đưa không để ý, vẫn cho rằng anh có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng anh để tôi quá thật vọng rồi, anh chạm vào điểm mấu của tôi, tôi không cách nào cùng một người động chạm đến đạo đức hôn nhân, không chung thủy với tôi, không thể tiếp tục sống với người đàn ông không chung thủy với hôn nhân.”
Hoắc Vân Hy nghe lời cô nói, cánh tay trắng nõn cầm chặt, áy náy lấp đầy ánh mắt anh ta bị thay thế bằng sự giận dữ, anh ta ra sức bóp chặt tay cô, tức giận nói: “Lê Hiểu Mạn, tức giận cũng có mức thôi, em dựa vào đâu mà nói với anh như vậy? Chẳng lẽ em trung thành với hôn nhân hả? Em dám nói giữa em và Long Tư Hạo không xảy ra chuyện gì? Em dám nói em không lên giường với anh ta? Em dám nói em còn trong sạch?”
Hoắc Vân Hy nói khiến cho Lê Hiểu Mạn bị kích thích tức giận, sắc mặt lạnh lẽo đưa tay lên hung hăng tát anh ta một cái.
“Em dám đánh anh?” bị một cái tát, nửa mặt Hoắc Vân Hy sưng đỏ, in lại năm ngón tay, anh ta đỏ mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, phẫn nộ không thôi, đang định đưa tay tát cô một cái.
Thấy vậy,Lê Hiểu Mạn không hề né tránh mà ngược lại càng đến gần anh ta hơn, hếch cằm, ánh mắt sắc bén mà phẫn nộ nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn tôi hối hận vì đời này gả cho tên súc sinh không bằng cặn bã như anh, anh muốn đánh tôi sao? đánh đi, có gan thì hôm nay anh đánh chết tôi đi.”
Hoắc Vân Hy bị lửa giận lấp đầy đôi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay lên không trung nhưng không hạ xuống.
Anh ta thu tay, gắt gao nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, hung hăng nhìn cô hét lên: “Vì cái gì chứ? Lê Hiểu Mạn, vì sao em lại biến thành như vậy? Em như trước kia không được sao? Chúng ta lại bắt đầu lần nữa, anh bảo đảm sẽ không tổn thương em.”
So với Hoắc Vân Hy phẫn nộ, Lê Hiểu Mạn chỉ lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt châm chọc nhìn anh ta, trước kia cô không hiểu vậy mà cô lại gả cho người đàn ông ích kỉ như vậy.
Vậy mà anh ta còn mặt mũi yêu cầu cô quay lại? anh ta dựa vào đâu? Dựa vào anh ta sao? Anh ta làm sao mà trở về?
Cô lạnh lùng cười nhạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh còn muốn tôi như con ngốc ở nhà làm Hoắc thiếu phu nhân trong suốt sao? Anh dựa vào đâu chứ? Tôi biến thành như vậy còn không phải do anh ban tặng sao? như anh nghĩ đấy, tôi leo lên giường Long Tư Hạo, nhưng mà đó là kiệt tác của anh, là lễ vật kỉ niệm một năm kết hôn anh dành cho tôi, ngay cả vợ mình anh còn bỏ thuốc đưa cho người đàn ông khác được, chồng à, anh rộng lượng quá rồi đấy.”
Từ lúc kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên Lê Hiểu Mạn gọi anh ta là chồng nhưng mà sao châm học đến thế.
Hoắc Vân Hy vì chữ chồng này mà ngẩn ra, sau đó đau đớn lan tràn, lời nói châm chọc của cô như con dao sắc bén hung hăng đâm vào lòng anh ta.
Anh ta nhăn mày đau đớn nghi hoặc nhìn cô, đôi bàn tay giữ chặt vai cô: “Cái gì mà bỏ thuốc? Lê Hiểu Mạn, em nói cho rõ, ý em là gì hả?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhếch môi né tránh bàn tay anh ta, khinh thường nhìn anh ta: “Hoắc tổng, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.”
Hoắc Vân Hy nhìn cô khinh thường mình, lại tiến lên giữ chặt vai cô, đôi mắt phẫn nộ nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, anh chưa bao giờ bỏ thuốc em, em vì muốn ly hôn với anh mà vu oan cho anh sao?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén lạnh lùng, mà âm thanh lại như toát lên từ hầm băng :”Đúng thế, anh không bỏ thuốc tôi là tôi vu oan cho anh, là tôi tịch mịch muốn tìm đàn ông, cho nên mới tự bỏ thuốc mình, sau đó còn mang mình tới khách sạn gọi ba tên đàn ông bỉ ổi lấy lòng tôi nhưng mà tiếc quá, chúng bị Long Tư Hạo đánh cho bỏ chạy, cho nên tôi không kháng nổi dược tính phát tác mà lên giường với Long Tư Hạo rồi.”
Lê Hiểu Mạn nói xong gương mặt châm chọc cười tự giễu như hoa hồng đầy gai, đâm sâu vào tròng mắt Hoắc Vân Hy, trong lòng anh ta như đâm đầy gai, đau ngay cả thở cũng khó.
Anh ta không tiếp nhận nổi mà lùi ra sau, hai mắt đỏ sẫm, nhìn cô hét lên: “Không thể nào, anh không làm vậy, anh chưa từng bỏ thuốc em, anh chỉ là… chỉ là muốn tạo cảnh em ngoại tình… hiện trường giả mà thôi.”
“Haha… hiện trường giả…” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng cười, khóe mắt rơi nước mắt: “Nhưng mà giả lại thành thật, Hoắc Vân Hy, không ngại nói cho anh đó là đêm đầu tiên của tôi đấy.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy như gặp phải đả kích,liên lục lùi ra sau, đôi mắt đỏ sẫm hoen đầy nước mắt.