Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 599: Chương 599: Biệt thự, tất cả như lúc đầu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy anh ôm cô ra ngoài, cô ngưng giãy giụa, tức giận nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh rốt cuộc muốn sao? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

Long Tư Hạo liếc cô, thanh âm chìm lãnh: “Đi nơi em nên đi.”

Nghe vậy, ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén nhìn anh: “Nơi nào mới là nơi tôi nên đi?”

Long Tư Hạo cúi đầu xuống, môi mỏng kề sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp mát lạnh khạc ra hai chữ: “Giường anh.”

Dứt lời, anh ôm cô ra ngoài, sau đó ngồi trực thăng trở lại thành phố K.

Thành phố K, biệt thự Thủy Lộc.

Long Tư Hạo giống như sợ Lê Hiểu Mạn sẽ nghĩ cách chạy trốn, cố ý cởi quần áo cô, dùng chăn quấn.

Từ nước ngoài về trong nước, hơn 10 giờ, anh một mực ôm cô, không cho cô cơ hội mặc quần áo.

Đến biệt thự Thủy Lộc, anh ôm cô thẳng tiến vào phòng khách sang trọng.

Qua năm năm, tiến vào nơi này lần nữa, trong lòng Lê Hiểu Mạn ưu tư phức tạp, có cảm giác như cách một đời.

Long Tư Hạo nhìn cô, môi mỏng mím chặt vẫn không nói gì, sau đó ôm cô lên cầu thang xoắn ốc, trực tiếp lên lầu ba, vào phòng ngủ xa hoa cấp bậc đế vương của bọn họ năm năm trước.

Toàn bộ phòng ngủ như lúc đầu, giường lớn hình tròn vẫn bày ở vị trí cũ, gối, ga trải giường, chăn, đều giống như đúc năm năm trước.

Bàn làm việc duy nhất của cô ở trong phòng ngủ cũng đặt ở vị trí cũ, phía trên còn đồ dùng thiết kế của cô năm năm trước.

Năm năm trước, cô đã dùng đồ dùng thiết kế ở đây, bây giờ vẫn vị trí đó.

Ngay cả bản thảo cô vẽ lúc nhàm chán chưa hoàn thành cũng ở đây.

Long Tư Hạo ôm cô lên giường hình tròn, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Nơi này vẫn giống trước kia, đồ em từng dùng, cho dù là một tấm giấy vụn cũng còn.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh, khóe môi nở nụ cười khổ: “Anh nói mấy chuyện này có thể chứng minh cái gì? Chứng minh anh nhớ bạn cũ, hay là anh cảm thấy điều này có thể đánh động tôi, để tôi ngã vào trong bẫy rập ôn nhu của anh một lần nữa, chờ tôi mê mệt trong đó, anh lại nói cho tôi, anh luôn đùa giỡn tôi? Anh cho là tôi còn ngốc như vậy sao?”

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, thanh âm trầm thấp nghe không ra vui giận: “Đi tắm.”

“Không cần.” Lê Hiểu Mạn mở chăn ra, ánh mắt bình thản nhìn anh, nở nụ cười tự giễu: “Anh mang tôi đến đây, không phải là vì muốn cùng tôi…”

Cắn chặt môi dưới, cô vẫn không thể nào nói ra hai chữ “lên giường”.

Dừng lại, cô mới tiếp tục giọng ôn hoàn nói: “Bây giờ anh có thể bắt đầu.”

Mắt Long Tư Hạo u ám nhìn cô chằm chằm: “Em xem chính em là gì?”

Lê Hiểu Mạn hơi cong môi dưới, tự giễu cười một tiếng: “Đương nhiên là đồ chơi, không phải anh nghĩ vậy sao?”

Nghe thế, tay Long Tư Hạo bóp chặt, đốt ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng rắc rắc.

Mắt anh thoáng qua tia đau buồn, trong lòng đau như nghẹt thở.

Tay anh chợt bấu vai cô: “Hiểu Hiểu, em đang trừng phạt anh có phải không? Em nhất định phải hạ thấp chính em, làm nhục chính em sao?”

Cô càng hạ thấp, làm nhục chính cô, anh càng đau lòng, đau đớn này còn đau hơn cô bị tổn thương.

Anh rốt cuộc phải làm sao bọn họ mới có thể trở lại trước kia?

Chỉ cần cô nguyên ý, anh có thể xem như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng cô…

Cô nhất định phát ép điên anh, cô mới hài lòng sao?

Cô có biết không, cô làm nhục chính cô như vậy, lòng anh đau đớn bao nhiêu?

Đầu vai bị Long Tư Hạo siết chặt đau, Lê Hiểu Mạn cau mày, ánh mắt bình thản nhìn anh: “Trừng phạt anh? Trừng phạt anh cái gì? Long Tư Hạo, anh cũng không yêu tôi, tôi có thể trừng phạt anh cái gì?”

Long Tư Hạo bấu vai cô, ánh mắt đỏ thẫm nhìn cô, gầm nhẹ: “Hiểu Hiểu, anh phải nói với em bao nhiêu lần, anh yêu em, anh yêu em, anh cũng vì quá yêu em, mới có thể tới cưỡng bách em, uy hiếp em, ép em như kẻ điên…”

Nhìn Long Tư Hạo sắp điên mất, Lê Hiểu Mạn sửng sốt.

Anh lại nói yêu cô, năm năm trước anh đều nói bậy.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh, nhưng không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Anh biết em không tin anh, nhưng bất kể em có tin hay không, anh đều phải nói cho em, những lời anh nói năm năm trước đều là nói bậy, đều không phải lời thật lòng, anh yêu em, năm năm nay chưa hề dừng lại, rời khỏi em là vạn bất đắc dĩ.”

“Vạn bất đắc dĩ?” Lê Hiểu Mạn hí mắt nhìn anh: “Được, anh nói cho tôi, tại sao anh vạn bất đắc dĩ? Anh nói cho tôi nguyên nhân.”

“Anh…” Ánh mắt Long Tư Hạo phức tạp nhìn cô, không muốn nói chuyện anh bị bệnh cho cô.

Lê Hiểu Mạn thấy anh không nói, thu hồi chờ mong, lạnh lùng câu môi: “Không nói được sao? Vậy là không có nguyên nhân đúng không?”

Dừng lại, cô mặt đầy lạnh nhạt nhìn anh, nụ cười mang theo châm chọc: “Thừa dịp bây giờ tôi còn chút tình thú, nếu anh muốn thì cứ tới, có lẽ tôi còn phối hợp anh một chút, làm anh chơi hưng phấn, tận hứng hơn, có điều, nhắc nhở anh, một khi tôi không có tình thú, tôi sẽ giống như một con cá chết, đến lúc đó anh cũng chơi không thỏa mãn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.