Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi Thẩm Thi Vi biết Lê Hiểu Mạn chính là con gái của mình, khoảng khắc này trong lòng bà vô cùng mừng rỡ và kích động, nhưng bà vừa nghĩ tới chuyện năm năm trước mình đã làm hại Lê Hiểu Mạn thương tâm như vậy, trong lòng bà lại cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.
Bà sợ Lê Hiểu Mạn sẽ không tha thứ cho bà.
Khó trách ngày hôm qua lúc bà nói mình tên là Thẩm Thi Vi, cô lại có phản ứng lớn như vậy, vừa nhớ tới ánh mắt tố cáo mà tràn đầy bi thương kia, bà lại cảm thấy đau lòng tự trách vừa thẹn lại vừa hận, hận đến nỗi không thể cho tự mình một cái tát.
Tại sao bà lại có thể làm tổn thương con gái ruột của mình như vậy.
Long Tư Hạo thấy trong mắt Thẩm Thi Vi tràn đầy áy náy và tự trách, thì anh biết bà sẽ không lại làm tổn thương đến Hiểu Hiểu của anh nữa, như vậy là anh có thể an tâm rồi.
Nhớ lại hoàn cảnh lúc mình ở gia tộc Knox, Thẩm Thi Vi luôn chiếu cố mình, Long Tư Hạo hơi cau mày lại, thái độ của anh với bà tương đối tôn kính: “Cháu hy vọng aunt đừng nên gấp gáp, từ từ để cho Hiểu Hiểu có thể tha thứ cho dì và tiếp nhận dì, dì đã làm tổn thương Hiểu Hiểu, nên cô ấy không thể tha thứ cho dì trong một sớm một chiều được. Còn nữa, về chuyện liên quan tới Allen, cháu hy vọng aunt có thể giữ bí mật, tạm thời đừng nên để cho Hiểu Hiểu biết sự tồn tại của Allen.”
Thẩm Thi Vi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, bà cau mày hỏi: “Vậy cháu định như an trí cho Allen thế nào? Giấy không gói được lửa, rồi con bé cũng sẽ biết được sự tồn tại của Allen.”
Bây giờ bà đã biết Lê Hiểu Mạn là con gái của mình, nên trong lòng bà cũng lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, sợ khi cô biết được sự tồn tại của tiểu Long Dập thì cô sẽ thương tâm.
Đối với con gái Lê Hiểu Mạn này, bây giờ bà cực kỳ áy náy và tự trách, trong lòng bà cảm thấy vô cùng có lỗi với cô.
Bà không chăm sóc cho cô một ngày nào, không cho cô được tình thương của một người mẹ, không thật sự yêu thương cô thật tốt, mà ngược lại còn làm cô tổn thương.
Bây giờ bà rất muốn quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin sự tha thứ của cô.
Bà sẽ không làm cô tổn thương nữa, cũng sẽ không để cho Sophie đứa con gái khác của bà đến làm tổn thương cô nữa.
Nhưng tiểu Long Dập lại là một vấn đề rất lớn rất khó khăn.
Bà không ngờ rằng hai chị em các cô lại yêu cùng một người đàn ông.
Long Tư Hạo thâm thúy nhìn Thẩm Thi Vi, anh trầm giọng nói: “Cháu sẽ tự xử lý tốt chuyện của Allen.”
“Vậy thì tốt.” Bây giờ trái tim của Thẩm Thi Vi hoàn toàn nghiêng về phía Lê Hiểu Mạn, bà nhìn Long Tư Hạo rồi gật đầu với anh, sau đó lại chăm chú nhìn anh hỏi: “Tư Hạo, cháu nói thật cho aunt biết, cháu có yêu Sophie hay không?”
“Không.” Long Tư Hạo không chút suy tính, anh trả lời vô cùng dứt khoát.
Thẩm Thi Vi thấy anh trả lời dứt khoát như vậy, bà nhìn anh rồi gật đầu mỉm cười: “Được, cháu hãy cứ yêu thương chăm sóc Hiểu Hiểu cho thật tốt, còn về Sophie, dì sẽ khuyên con bé buông tha cho cháu, dì sẽ không cho phép con bé làm những chuyện khiến cháu và Hiểu Hiểu bị tổn thương nữa, cháu có thể nói cho dì biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Hiểu Hiểu không? Cha mẹ nuôi của con bé là ai ?”
Long Tư Hạo thấy bà hỏi tới cái này, anh hơi cau mày lại, rồi mới nói cho bà biết: “Cha nuôi của Hiểu Hiểu tên là Hạ Thanh Vinh, mẹ nuôi của cô ấy tên là Lê Tố Phương.”
“Cái gì? Mẹ nuôi của con bé tên là Lê Tố Phương?” Thẩm Thi Vi kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, cháu chắc chắn mẹ nuôi của con bé tên là Lê Tố Phương?”
Làm sao lại trùng hợp như vậy? Lê Tố Phương là bảo mẫu cao cấp đã từng chăm sóc cho bà trong tháng ở cữ, thế nào mà lại thành mẹ nuôi của con gái bà?
Chẳng lẽ năm đó Lê Tố Phương và cha của bà đã thông đồng với nhau, Lê Tố Phương ôm con gái của bà đi, cha của bà liền nhân cơ hội nói với bà là, con gái của bà và Long Quân Triệt đã chết?
Long Tư Hạo nhìn vẻ mặt của Thẩm Thi Vi tràn đầy kinh ngạc, anh cảm thấy có chuyện kỳ lạ, anh chăm chú nhìn bà hỏi: “Làm sao? Aunt biết Lê Tố Phương?”
Thẩm Thi Vi nhìn Long Tư Hạo bằng ánh mắt phức tạp: “Người đó chính là bảo mẫu cao cấp đã chăm sóc cho dì trong tháng ở cữ, năm đó sau khi dì sinh con ra, thân thể của dì vẫn luôn yếu ớt, bà ấy là người chăm sóc cho dì và con gái của dì, dì không ngờ rằng vậy mà bà ấy lại ôm con gái của dì đi.”
Long Tư Hạo nghe thấy Thẩm Thi Vi nói Lê Tố Phương là bảo mẫu cao cấp chăm sóc cho bà trong tháng ở cữ, trong lòng anh cũng rất kinh ngạc, anh vẫn luôn cảm thấy Lê Tố Phương là một người phụ nữ chất phác, có đức hạnh tốt, lại không nghĩ rằng vậy mà bà ấy lại ôm con gái của người khác đi.
Rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Lê Tố Phương lại ôm Hiểu Hiểu đi rồi mang cô trở về nuôi dưỡng?
Thẩm Thi Vi vừa nghĩ tới chuyện con gái Lê Hiểu Mạn của mình bị Lê Tố Phương ôm đi rồi nuôi dưỡng, làm hại bà và con gái chia lìa nhiều năm như vậy, khiến cho bà thương tâm nhiều năm như vậy, trong lòng dần tràn đầy oán hận với Lê Tố Phương.
Bà ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Tư Hạo, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Tư Hạo, Lê Tố Phương ở nơi nào, dì phải đi hỏi tại sao bà ta lại lén lút ôm con gái của dì đi?”
Long Tư Hạo nhíu mày lại, anh âm trầm nhìn Thẩm Thi Vi, trầm giọng nói: “bà ấy đã chết rồi.”
“Bà... bà ấy đã chết?” Thẩm Thi Vi kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt không dám tin: “Bà ấy chết lúc nào? Chết như thế nào?”
“Năm năm trước.”