Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 653: Chương 653: Chú đẹp trai, chú thật là bá đạo (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Vân Hy thấy cô lại so sánh anh với con chuột bẩn thỉu khiến người ta chán ghét, trái tim anh ta đau đớn mãnh liệt, khuôn mặt anh tuấn nồng đậm bi thương, anh ta buồn bã nhìn cô: “Mạn Mạn...”

Lê Hiểu Mạn không để ý đến anh ta nữa, cô nâng lu rượu, tao nhã đi về phía Phó tổng của Vi.

“Phó tổng Trâu, rất vui vì được gặp mặt ngài.”

Phó tổng Trâu của Vi khoảng chừng bốn mươi tuổi, ông ta nâng ly rượu đi tới phía trước, vẻ mặt đầy tán thưởng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Nhà thiết kế Many, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lê Hiểu Mạn ưu nhã cười nói: “Phó tổng Trâu, hôm nay ông có thể tới dự bữa tiệc của tôi, tôi cảm giác cực kỳ vinh hạnh.”

“Tôi ngưỡng mộ đại danh của nhà thiết kế Many đã lâu, đã sớm muốn gặp nhà thiết kế Many một lần rồi, hôm nay có thể tới tham dự tiệc rượu của nhà thiết kế Many, tôi mới cảm giác cực kỳ vinh hạnh.”

“Nhà thiết kế Many, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”

Lê Hiểu Mạn và Phó tổng Trâu đang trò chuyện với nhau, những vị khách quý khác cũng đều nâng ly rượu, nở nụ cười tán thưởng đi về phía cô.

Lê Hiểu Mạn của hôm nay đã không còn dễ mất bình tĩnh nữa, khi đối mặt với lão tổng hoặc là quản lý cấp cao của các công ty, cô không lo lắng chút nào, khi trò chuyện với bọn họ, cô vẫn luôn duy trì nụ cười ưu nhã, sự thanh lịch và ưu nhã, khí chất mạnh mẽ.

Hoắc Vân Hy đứng cách đó không xa thấy Lê Hiểu Mạn được rất nhiều vị khách quý vây quanh mà cô vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, nói năng mạch lạc, dáng vẻ thành thục, khiến anh ta không ngừng rung động và kinh ngạc, càng nhiều hơn là thưởng thức và tán thưởng.

Năm năm không gặp, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, thực hiện được mơ ước của mình, có sự nghiệp riêng của mình. Hơn nữa, cô càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng quyến rũ, cũng càng ngày càng khiến anh ta không thể dời mắt khỏi.

Lúc này, tiểu Nghiên Nghiên đang vừa đứng ăn ở quầy đồ ăn tự chọn, vừa nhìn về phía Hoắc Vân Hy, thấy anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mummy của mình, bé nhíu mày nhỏ lại, suy nghĩ quan hệ giữa anh ta và mummy.

Lúc này, một bóng người anh tuấn “Gây huyên náo” “Phiêu” đến trước mặt bé, còn bày ra tư thế màu mè.

“Tiểu bất điểm, muốn tăng cân có rất nhiều biện pháp, chứ ăn nhiều đồ quá sẽ gặp rắc rồi đó, tổng tài của chú mời cháu, phiền cháu đi cùng chú đến một nơi khác.”

Tiểu Nghiên Nghiên híp đôi mắt sáng như sao lại, bé ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông tuấn dật đang bày tư thế màu mè ở trước mặt bé, bé chớp chớp mắt: “Chú, sao chú cũng ở đây?”

Người đàn ông “Gây huyên náo” “Phiêu” đến trước mặt tiểu Nghiên Nghiên, còn bày đặt làm tư thế chụp ảnh màu mè kia chính là Lạc Thụy.

Anh ta cũng học dáng vẻ chớp chớp mắt của tiểu Nghiên Nghiên, rồi cười híp mắt lại thành một đường chỉ: “Tiểu bất điểm, ngoài chú ra thì còn ai có thể gọi cháu là tiểu bất điểm? Đi thôi, tổng tài của chú mời cháu.”

Dứt lời, anh liền nắm lấy tay nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên.

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Lạc Thụy, bé chu miệng nhỏ lên nói: “Đi đâu? Cháu lại không nói muốn đi cùng chú.”

Lạc Thụy mỉm cười nhìn bé: “Cháu cũng chưa nói không đi, tiểu bất điểm, chân cháu ngắn, đi quá chậm, hay là để chú ôm cháu đi đi.”

Sau đó, không đợi tiểu Nghiên Nghiên đồng ý hay là cự tuyệt, anh ta đã khom người xuống trực tiếp bế tiểu Nghiên Nghiên lên, rồi đi thẳng ra khỏi phòng tiệc.

Thấy vậy, tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhỏ, nghi hoặc nhìn anh ta: “Chú muốn dẫn cháu đi đâu?”

Lạc Thụy nhướn mày, mỉm cười nhìn bé: “Đi gặp tổng tài.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày nhỏ lại, trong mắt thoáng mất mát, bé chu miệng nhỏ nói: “Tại sao cháu phải đi gặp chú ấy? Cháu không gặp.”

Lạc Thụy thấy bé cau mày không vui, anh ta lại nheo mắt hỏi: “Tại sao cháu không muốn đi gặp tổng tài? Tổng tài rất muốn gặp cháu à nha, tiểu bất điểm, sao chú lại phát hiện ra có vẻ như cháu có oán khí với với tổng tài nhà chú vậy, thế nào? Có phải là tổng tài bắt nạt cháu hay không? Nói cho chú biết, chú sẽ thay cháu nói dông nói dài chết anh ta.”

Tiểu Nghiên Nghiên giật giật khóe miệng, bé nhíu mày nhỏ lại, môi nhỏ anh đào hơi dẩu lên, cũng không lên tiếng.

Lạc Thụy thấy dường như tâm tình của bé không tốt lắm, giống như là có tâm sự gì đó, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa, ôm bé đi thẳng ra khỏi khách sạn.

Chiếc Rolls Royce của Long Tư Hạo đang đỗ ở bên ngoài khách sạn.

Lạc Thụy ôm tiểu Nghiên Nghiên vào ngồi vào ghế sau, sau khi để bé ngồi cạnh Long Tư Hạo, thì anh ta ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe rời đi.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lạc Thụy khởi động xe rời đi, bé mới nhướn mày nhỏ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Long Tư Hạo ngồi ở bên cạnh bé dịu dàng nhìn bé, môi mỏng nhẹ mân: “Đi tới nơi mà chú và mummy của cháu đã từng ở một khoảng thời gian.”

Nghe vậy, tiểu Nghiên Nghiên nâng đầu nhỏ lên, nghi hoặc nhìn Long Tư Hạo: “Tại sao chú phải mang cháu đi đến nơi mà chú và mummy đã từng ở?”

Bé dừng lại, rồi trợn mắt nhìn anh, miệng nhỏ dẩu lên: “Cháu mới không cần đi, cháu muốn xuống xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.