Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 558: Chương 558: Chú G thần bí (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Long Dập thấy dì xinh đẹp trước mặt hỏi tên mình, nhóc vốn định nói với cô cậu họ Long, gọi là Long Dập, nhưng lại nhớ đến mẹ từng dặn rằng không thể nói cho người khác biết họ của mình là gì, chỉ có thể nói cho người khác tên tiếng Anh của mình thôi.

Vì thế cậu lại ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn rồi cười ưu nhã, giọng nói trong trẻo êm tai, ngữ khí thân thiết: “Dì ơi, con tên là Allen! Đã năm tuổi rồi ạ.”

Nụ cười ưu nhã kia của thằng bé cực kỳ giống Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn hoảng hốt, giật mình nhìn cậu, sau khi nhớ ra cậu nói mình tên Allen, đã năm tuổi rồi, mà Long Tư Hạo rời đi 5 năm, nói vậy thì Allen tuyệt đối không phải con của Long Tư Hạo và người phụ nữ khác sinh ra sau khi rời đi.

Nếu Long Tư Hạo cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con sau khi chia tay với cô, trừ mười tháng mang thai ra thì con của anh nhiều nhất là bốn tuổi.

Nhưng thằng bé giống Long Tư Hạo như vậy, lại năm tuổi, chẳng lẽ là trùng hợp? Trên đời này sẽ có việc trùng hợp như vậy sao?

Rốt cuộc vấn đề từ đâu vậy?

Tiểu Nghiên Nghiên được Hàn Cẩn Hi bế thấy mẹ mình nhìn chằm chằm Tiểu Long Dập, đôi mắt nhỏ trong trẻo sáng ngời nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao lại đỏ mắt? Sao cứ nhìn anh ấy vậy? Mẹ biết anh ấy sao?”

Hàn Cẩn Hi cũng thấy Lê Hiểu Mạn đỏ hốc mắt, đôi mắt lam mị hoặc của anh ta sắc bén lên, đáy mắt lóe lên một tia tức giận, khóe môi cong lên mang theo ý cười lạnh: “Lê Hiểu Mạn, nếu cô thích đứng đây làm pho tượng, tôi có thể giúp cô.”

Dứt lời, ánh mắt anh lộ ra vẻ lạnh lẽo nhìn Mễ Tây: “Lập tức gọi điện thoại bảo người chuyển băng từ Bắc Cực về đây.”

“Daddy, chuyển băng về đây làm gì ạ?” Tiểu Nghiên Nghiên nhíu nhíu mày nhìn sắc mặt có vẻ không vui của Hàn Cẩn Hi hỏi.

Hàn Cẩn Hi thu lại ánh sáng u ám tản ra từ đôi mắt màu lam, ánh mắt lạnh thấu xương: “Mẹ con muốn khắc băng.”

“Oh!” Giọng nói non nớt của Tiểu Nghiên Nghiên đáp lại, ngay sau đó ánh mắt sáng ngời: “Daddy, không cần phiền toái vậy đâu, có thể trực tiếp ném mẹ ra ngoài tuyết á!”

Nghe được đoạn đối thoại của hai “Cha con” Hàn Cẩn Hi và Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn giật giật khóe môi, trên trán chảy xuống mấy vạch đen.

Cô trừng mắt liếc họ một cái, sau đó rũ mắt nhìn về phía Tiểu Long Dập, trong giọng nói không tự giác mà mang theo sự quan tâm: “Allen, con tới đây một mình sao?”

Nếu thằng bé chỉ có một mình, cô có chút không yên tâm về cậu, dù gì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi.

Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, có lẽ cô sẽ không quan tâm như vậy, nhưng đứa bé trai xa lạ trước mặt lại cho cô một loại cảm giác thân thiết, khiến cô không nhịn được muốn quan tâm cậu.

Trong lòng Tiểu Long Dập cũng vì sự quan tâm của Lê Hiểu Mạn mà nảy ra một tia ấm áp, cậu nhìn Lê Hiểu Mạn ôn hòa ưu nhã cười, bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào một người phụ nữ dáng người cao gầy, mặc váy dài màu trắng, khí chất ưu nhã dịu dàng đứng cách đó không xa: “Dì ơi, con tới cùng với mẹ, mẹ con ở kia kìa.”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn theo hướng tay cậu chỉ, bởi vì người phụ nữ kia đưa lưng về phía cô, cô không nhìn được mặt cô ấy, nhưng khí chất dịu dàng động lòng người cùng bóng dáng kia lại cho cô một cảm giác quen thuộc.

Trong đầu cô bỗng hiện lên dáng vẻ của Sophie.

Đôi mày đẹp hơi chau lại, cô thu hồi ánh mắt, rũ mắt nhìn Tiểu Long Dập, ngữ khí dịu dàng: “Allen, mẹ con tên là gì?”

Không biết vì sao mà cô rất muốn biết về chuyện của Allen, đặc biệt là muốn xác định cha mẹ cậu là ai.

Cô luôn cảm thấy sự xuất hiện của Allen không đơn giản, đặc biệt là thằng bé giống Long Tư Hạo như vậy, không giống như một sự trùng hợp.

Tiểu Long Dập có chút tò mò nhìn dì trước mặt hình như rất quan tâm mình, lễ phép cười nói: “Dì ơi, mẹ con tên Ngải Na.”

“Ngải Na?”

Tiểu Long Dập gật đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Dì ơi con qua mẹ con bên đó nha.”

Dứt lời, Tiểu Long Dập liền xoay người đi về hướng mẹ mình.

Lê Hiểu Mạn gắt gao nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Long Dập, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào hướng Tiểu Long Dập rời khỏi, cô bé phát hiện mẹ mình rất quan tâm anh ấy nha!

Cô bé chu cái miệng nhỏ lên: “Mẹ ơi con đói bụng.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy, phục hồi tinh thần lại nhìn qua Tiểu Nghiên Nghiên, trong con ngươi trong suốt tràn đầy sự cưng chiều, dịu dàng cười: “Sorry! Là mẹ làm trễ thời gian ăn trưa của Nghiên Nghiên, hôm nay để Nghiên Nghiên phạt mẹ được không nè?”

“Đây là mẹ tự nói đó nha.” Tiểu Nghiên Nghiên ngọt ngào cười, nhảy từ lồng ngực Hàn Cẩn Hi xuống, một bàn tay nhỏ kéo Lê Hiểu Mạn, một bàn tay khác kéo Hàn Cẩn Hi, ngẩng đầu nhìn hai người: “Daddy, mẹ, đi ăn cơm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.