Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 864: Chương 864




“Cô là Lê Hiểu Mạn?” Knox hỏi, thanh âm của ông cho người khác cảm giác âm trầm.

Lê Hiểu Mạn bất ngờ Knox lại nói ra tên cô, cô nhìn ông, trong mắt thoáng qua chút nghi ngờ, trả lời rất dứt khoát: “Phải!”

Knox thấy cô rất giống Thẩm Thi Vi, đáy mắt lướt qua kinh dị, khuôn mặt uy nghiệm căng thẳng mấy phần.

Nhưng ông cũng không nói gì, nhìn Thẩm Thi Vi nói vài câu liền đi ra ngoài.

Thẩm Thi Vi vì câu nói kia của Knox mà cau mày.

Sau khi Knox rời đi, France cung kính cúi đầu với Thẩm Thi Vi mới đi ra theo.

“Bà ngoại, người vừa rồi là ai thế ạ? Ông ấy trông rất dữ nha!” Tiểu Nghiên Nghiên đi tới bên giường bệnh Thẩm Thi Vi, tò mò hỏi.

Hiện tại Knox là chồng Thẩm Thi Vi, Lê Hiểu Mạn biết Thẩm Thi Vi khó trả lời câu hỏi này của Tiểu Nghiên Nghiên, vì vậy cô đi lên, đứng cạnh Tiểu Nghiên Nghiên.

“Nghiên Nghiên, người vừa rồi là chồng hiện tại của bà ngoại.”

“Dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên lên tiếng đáp lại, mặt đầy ân cần nhìn Thẩm Thi Vi: “Bà ngoại, bà khỏe hơn chút nào không?”

Tiểu Long Dập cũng đi lên, nhìn Thẩm Thi Vi, lễ phép cười một tiếng: “Bà ngoại.”

Thẩm Thi Vi cười nhìn hai cháu ngoại của bà: “Thân thể bà ngoại khỏe hơn nhiều rồi, Nghiên Nghiên, Allen, cảm ơn hai cháu đến thăm bà ngoại.”

Hai bé cùng lên tiếng: “Bọn cháu đến thăm bà ngoại là việc phải làm.”

Thẩm Thi Vi vươn tay ra, một tay nắm tay Tiểu Nghiên Nghiên, một tay nắm tay Tiểu Long Dập, nụ cười nở rộ trên mặt: “Bà ngoại có hai cháu, cảm thấy rất hạnh phúc.”

Bà ngẩng đầu, ôn nhu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, con sinh một cặp sinh đôi thật ngoan.”

Lê Hiểu Mạn nhìn hai đứa nhỏ, đáy mắt đều là cưng chiều: “Đó là vì tính tình bà ngoại của bọn nhỏ tốt, cho nên bọn nhỏ mới hiếu thuận hiểu chuyện.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Thẩm Thi Vi mặt đầy tươi cười, lại nhìn mẹ bé: “Mẹ, miệng mẹ cũng càng ngày càng ngọt, nhìn xem dỗ bà ngoại vui vẻ biết bao.”

Lê Hiểu Mạn ngồi xuống bên người Thẩm Thi Vi, còn Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập hiểu chuyện đứng qua một bên, không quấy rầy mẹ và bà ngoại bọn họ nói chuyện.

Lê Hiểu Mạn nghĩ đến sắc mặt dọa người của Knox, cô không khỏi cau mày, giọng quan tâm hỏi: “Mẹ, chồng của mẹ có tốt với mẹ không?”

Thẩm Thi Vi kéo tay Lê Hiểu Mạn, cười nhìn cô trả lời: “Tốt.”

“Vậy thì được.” Lê Hiểu Mạn nói thế, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Mặc dù cô không biết Knox, nhưng cô từng nghe nói, cộng với ánh mắt vừa rồi của ông, Knox hẳn là một lạnh lùng ác độc, không dễ đến gần, cũng làm người khác không đoán ra tâm tư.

Thẩm Thi Vi thấy cô dường như không tin lời bà, bà cười nhìn cô: “Hiểu Hiểu, đừng nghĩ nhiều, mẹ rất tốt.”

Lê Hiểu Mạn nhìn bà, mím môi cười, do dự một hồi mới hỏi: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con chuyện liên quan tới ba ruột con không?”

Bây giờ cô đã biết mẹ ruột cô là Thẩm Thi Vi, nhưng còn chưa biết ba ruột cô là ai, cho nên rất muốn biết.

Thẩm Thi Vi nghe Lê Hiểu Mạn hỏi tới ba ruột cô, bà không khỏi cau mày, nụ cười thu lại, ánh mắt phức tạp.

Bà không biết nên nói cho cô chuyện ba ruột của cô thế nào.

“Hiểu Hiểu, liên quan tới ba ruột con, qua một đoạn thời gian mẹ lại nói cho con.”

“Dạ!” Lê Hiểu Mạn gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Cô và Nghiên Nghiên, Long Dập ở trong phòng bệnh Thẩm Thi Vi gần một tiếng mới rời đi.

Lúc bọn họ đi ra, Knox và vệ sĩ của ông đã rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một người Thẩm Thi Vi không thể tưởng tượng được đi vào phòng bệnh bà.

Thẩm Thi Vi vốn có chút phiền muộn ngồi trên giường bệnh, nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên, khi bà thấy rõ dung mạo người tới, bà rất kinh ngạc: “Long Quân Triệt, ông… sao ông tới đây?”

“Tôi đến thăm bà.”

Người đi vào là Long Quân Triệt, ông ôn nhã cười một tiếng, đi thẳng tới trước giường bệnh Thẩm Thi Vi, đưa bó hoa cẩm chướng trong tay cho Thẩm Thi Vi.

Thẩm Thi Vi nhìn bó hoa cẩm chướng trước mặt, sững sờ một lúc mới phản ứng được, nhìn ông cười: “Cảm ơn.”

Bà nhận lầy bó hoa cẩm chướng, ngón tay chỉ cái ghế bên cạnh giường bệnh: “Mời ngồi.”

Long Quân Triệt gật đầu, ngồi xuống, quan tâm nhìn bà: “Bà thế nào?”

“Tôi không sao.” Thẩm Thi Vi cười nhạt: “Tôi không nghĩ tới ông lại đến thăm tôi, tôi rất bất ngờ.”

Long Quân Triệt cười nhìn bà: “Chúng ta cũng coi là người quen cũ, bà bị thương, tôi đương nhiên phải đến thăm bà, bà không sao thì tốt.”

Long Quân Triệt nói một câu như ân cần, lại khiến trong lòng Thẩm Thi Vi sinh ra tia chua xót.

Hơn 20 năm, lần đầu tiên ông nói ra lời quan tâm bà.

Bà ngước mặt nhìn Long Quân Triệt, đối mặt với ông giống như đối mặt một người bạn nhiều năm không gặp: “Sao ông biết tôi bị thương?”

“Ngày bà bị thương, tôi vừa vặn ở đó.” Ánh mắt Long Quân Triệt ôn hòa nhìn bà, trên mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười ôn nhã có thể sưởi tấm lòng người.

Ông trả lời vân đạm phong khinh, rất đơn giản.

Thẩm Thi Vi kinh ngạc: “Ngày Hiểu Hiểu và Tư Hạo cử hành hôn lễ, ông cũng ở đó?”

Trong lòng Long Quân Triệt luôn cảm thấy giữa ông và Thẩm Thi Vi dường như tồn tại liên hệ nào đó, mà lúc bà đối mặt với ông, luôn khiến ông cảm thấy bà đang tận lực giấu diếm cái gì.

Ông không hỏi gì, cười đáp: “Ừ.”

Thẩm Thi Vi nhìn ông, trong mắt mang mấy phần cảm kích: “Cảm ơn ông có thể đến tham gia hôn lễ của Hiểu Hiểu và Tư Hạo.”

Câu trả lời của bà lại làm Long Quân Triệt tò mò và nghi ngờ, nhưng ông không hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Ông chậm rãi nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi và nha đầu Mạn Mạn kia rất có duyên, nên đến tham dự.”

Lúc ông nhắc tới Lê Hiểu Mạn, trong giọng nói không tự chủ chứa đựng thân thiết.

Thẩm Thi Vi nhìn Long Quân Triệt, nở nụ cười, ánh mắt càng phức tạp.

Hốc mắt bà hơi ửng đỏ, nụ cười cảm kích: “Long tiên sinh, nếu ông cảm thấy có duyên với Hiểu Hiểu, sau này Hiểu Hiểu có nhu cầu cần giúp đỡ, hy vọng ông có thể giúp nó.”

Long Quân Triệt thấy mắt Thẩm Thi Vi lại đỏ ửng khi đối mặt với ông, ông cau mày, hai mắt sâu kín nhìn bà, nghi ngờ trong lòng càng nặng hơn: “Nếu nó có gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ giúp…”

Nói đến đây, ông dừng lại, dò xét hỏi: “Có phải giữa tôi và bà chỉ đơn giản là quen biết nhau hau không?”

Thẩm Thi Vi nhìn ông, đè nén ưu tư trong lòng: “Long tiên sinh, cảm ơn ông đến thăm tôi, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, cho nên.”

Long Quân Triệt hiểu ý đứng lên: “Được, tôi không quấy rầy bà nghỉ ngơi, bảo trọng thân thể, có thời gian tôi sẽ đến thăm bà.”

Dứt lời, ông liền rời đi.

Sau khi ông rời đi, ánh mắt Thẩm Thi Vi rơi vào trên bó hoa cẩm chướng kia, vẻ mặt phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.