Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 76: Chương 76: Cô mau hold lại




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Long Tư Hạo, mau thả tôi xuống.” Đôi tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn đẩy ngực Long Tư Hạo, đôi mắt trong trẻo có chút kinh hoảng trợn mắt nhìn anh.

Long Tư Hạo liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên, môi mỏng xinh đẹp áp sát tai cô, giọng nói trầm thấp: “Nếu em muốn gọi người đến xem chúng ta, có thể lớn giọng thêm chút nữa?”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức im bặt, dùng đôi mắt giống như kẻ gian dò xét bốn phía, hai tay níu lấy cổ áo Long Tư Hạo, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ửng đỏ, thấp giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Đây là nhà tôi, để người khác nhìn thấy không hay chút nào, anh để tôi xuống có được không?”

Tâm lý cô không đủ vững mạnh, không thể cứng rắn được, nếu anh cứ bế cô như thế, nếu như bị chị Lâm thấy, dù cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Có phải anh đã quên mất, trên danh nghĩa cô là em dâu của anh, cứ bế cô như vậy ở Hoắc gia, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?

Ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm hờ hững nhìn cô, môi mỏng khẽ mím, giọng bình thản: “Phòng của em ở đâu?”

Tim Lê Hiểu Mạn đập thình thịch, hàng mi dài khẽ run, vô hình có chút khẩn trương: “Anh... Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Ánh mắt thâm thúy của Long Tư Hạo khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, môi mỏng áp đến sau tai, giọng nói trầm thấp kèm theo chút khàn khàn: “Có một số việc làm ở trên giường sẽ thích hợp hơn~.”

“Anh...” Lê Hiểu Mạn hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt như nhỏ ra máu, bởi vì nhất thời khẩn trương, níu chặt cổ áo Long Tư Hạo: “Long... Long Tư Hạo... Anh... Anh đừng làm loạn.”

Mày kiếm anh tuấn của Long Tư Hạo khẽ nhếch, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười châm biếm, thoáng qua tia hài hước, môi mỏng xinh đẹp cong lên, giọng nói trầm thấp tràn đầy sự hấp dẫn: “Tôi không nghĩ rằng làm chuyện kia trên giường là làm loạn.”

Dứt lời, khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong mị hoặc, bế Lê Hiểu Mạn tiến vào phòng ngủ chính cách khá xa phòng khách.

Vốn dĩ Lê Hiểu Mạn đã choáng váng vô lực, lúc này thấy Long Tư Hạo lại bế cô đến chính xác phòng mình, đầu càng thêm choáng váng.

Cô đang dẫn sói vào nhà sao?

Cô níu chặt cổ áo sơ mi anh, nheo lại tròng mắt liếc nhìn anh: “Anh... Sao anh biết tôi ở căn phòng này?”

Long Tư Hạo híp mắt hiện lên ý cười, đặt cô lên chiếc giường mềm mại, nghiêng thân thể anh tuấn, môi mỏng xinh đẹp khẽ cong lên, phun ra hai chữ: “Trực giác.”

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đặt cô lên giường, ánh mắt trong suốt cảnh giác liếc nhìn anh, hai tay chống ngực anh: “Long Tư Hạo, mặc dù trước đây chúng ta từng có một đêm...”

Lê Hiểu Mạn cắn răng, nói đến đó liền dừng lại, lâu sau mới tiếp tục: “Nhưng mà đó là chuyện ngoài ý muốn, mong anh quên nó đi.”

Đôi mắt thâm thúy của Long Tư Hạo hờ hững quét qua cô, môi mỏng cong lên: “Tôi không cảm thấy đó là chuyện ngoài ý muốn, mà là ý trời, nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”

Dứt lời, một tay anh nâng đầu cô, đặt gối vào bên dưới, sau khi đắp chăn cho cô mới thẳng người dậy.

Loạt động tác hết sức dịu dàng, giống như một người chồng đang chăm sóc vợ mình.

Lê Hiểu Mạn thấy anh đứng thẳng dậy, ngẩn ra vài giây, mới ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, mi dài khẽ run: “Anh... Bế tôi vào phòng chỉ ... để cho tôi ngủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.