Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 352: Chương 352: Cố ý, chạy đến (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi cô ngủ say, Long Tư Hạo mới chậm rãi rời khỏi, giúp cô đắp kín chăn, sau đó ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại cho Lạc Thụy, cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lôi Dương cùng Hạ Lâm.

Mà lúc này Hạ Lâm đang ở khu biệt thự Nguyệt Hồ, chỗ của Lôi Dương.

Trong phòng ngủ của Lôi Dương, khuôn mặt Hạ Lâm được trang điểm tinh xảo, vẻ mặt không vui ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, đôi mắt có chút tức giận liếc nhìn Lôi Dương: “Anh nói cái gì? Đã không thấy tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia đâu à? Lôi Dương, anh khiến tôi quá thất vọng, sao ngay cả chút chuyện này anh cũng làm không xong?”

Lôi Dương thấy người phụ nữ mình yêu nói thế, trong lòng liền tích tụ một bụng lửa giận, nếu như đối tượng không phải Hạ Lâm, hắn đã sớm nổi điên.

Giờ phút này hắn cũng giống như đang ở trong mây mù, gương mặt khó chịu, hắn cho rằng không ai có thể tìm đến ngư đảo, lại không ngờ rằng mình đã quá coi thường Lê Hiểu Mạn, vậy mà cô lại được người khác đưa đi, mà người kia hắn đã điều tra, là tổng giám đốc Hàn Cẩn Hi của tập đoàn bất động sản AT khu vực Châu Á.

Hắn không nghĩ ra được, Hàn Cẩn Hi kia không quen biết cô, tại sao lại đồng ý đưa cô rời khỏi ngư đảo?

Hạ Lâm thấy hắn cứ hút thuốc mà không nói gì, đứng lên đi đến trước mặt hắn, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay hắn rồi dập tắt, không vui liếc nhìn hắn: “Vậy kế tiếp anh định làm thế nào? Cũng không thể cứ như vậy buông tha cho tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia!? Một ngày cô ta còn chưa biến mất khỏi thế giới này, tôi và Vân Hy sẽ...”

Thấy mọi chuyện cô ta bảo anh làm cũng là vì Hoắc Vân Hy, lửa giận trong lòng Lôi Dương bạo phát, không đợi cô ta nói xong đã cắt đứt: “Được rồi, Vân Hy, Vân Hy, trong lòng em lúc nào cũng chỉ có Hoắc Vân Hy, nếu như anh ta không thương em, cho dù Lê Hiểu Mạn có biến mất khỏi thế giới này, anh ta cũng sẽ không thích em.”

Hạ Lâm thấy đột nhiên Lôi Dương nổi giận với mình, lúc này mới nhận ra cô ta đã quá quan tâm đến Hoắc Vân Hy trước mặt hắn.

Cô ta liền thay đổi thái độ, ngồi xuống bên cạnh Lôi Dương, giọng nói dịu dàng đáng yêu: “Lôi Dương, em chán ghét tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia, cũng không hoàn toàn là vì Hoắc Vân Hy, là vì ba của em, bởi vì tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia, mà ba em càng ngày càng lãnh đạm với đứa con gái ruột này, thậm chí còn vì cô ta mà đánh em, trước giờ ba chưa từng đánh em, vậy mà lại...”

Hạ Lâm nói xong lời cuối cùng, viền mắt cô ta đỏ lên ra vẻ sắp khóc đến nơi.

Cô ta ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lôi Dương, uất ức nói: “Lôi Dương, không phải anh đã nói sẽ không để bất cứ người nào bắt nạt em sao? Không phải đã nói tình nguyện vì em mà làm mọi chuyện sao? Lê Hiểu Mạn đoạt mất Hoắc Vân Hy cũng thôi đi, cô ta còn cướp đi ba em, em thật sự sợ sẽ có một ngày ba em vì cô ta mà đuổi mẹ con em khỏi Hạ gia, đến lúc đó, em và mẹ biết phải làm sao?”

“Ba em đánh em vì cô ta?” Lôi Dương vì những lời nói của Hạ Lâm mà cảm thấy vừa thương vừa phẫn nộ.

Hạ Lâm khóc gật đầu, chợt nhào vào lòng Lôi Dương, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Lôi Dương, chỉ có anh mới có thể giúp em, anh giúp em dạy dỗ cô ta có được hay không? Khiến cô ta vĩnh viễn rời khỏi thành phố K có được không?”

Cô ta khóc thút thít trong lòng Lôi Dương, trông có vẻ cực kỳ tủi thân.

Lôi Dương nhìn Hạ Lâm đang khóc nức nở trong lòng hắn, liền cảm thấy không nỡ, đưa tay lau nước mắt cho cô ta, chậm rãi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên khóe môi cô ta, ánh mắt kiên định: “Lâm Lâm, anh chắc chắn sẽ giữ lời, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp em, anh sẽ giúp em.”

Nghe vậy, Hạ Lâm âm thầm cười vì đạt được mục đích, hai tay quàng lên cổ Lôi Dương, chủ động hôn lên môi hắn.

Lôi Dương hơi ngẩn ra, sau đó liền đáp lại, cả hai lăn lộn một trận.

...

Sáng ngày thứ hai Hạ Lâm mới rời khỏi biệt thự nhà Lôi Dương, sau đó đến thẳng bệnh viện.

Tuy Hoắc Vân Hy đã tỉnh lại, nhưng bởi vì thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nên còn phải ở lại bệnh viện.

Mấy ngày nay Lê Hiểu Mạn không đến thăm anh ta, tâm trạng anh ta cực kỳ kém, đồng thời không tiếp nhận trị liệu, bác sĩ, y tá, ngay cả Hoắc Nghiệp Hồng cũng không làm gì được anh ta.

Anh ta kiên trì muốn gặp Lê Hiểu Mạn, bằng không, anh ta sẽ không tiếp nhận chữa trị.

Lý Tuyết Hà có khuyên như thế nào anh ta cũng không nghe, chỉ có thể lo lắng.

Hoắc Nghiệp Hồng không còn cách nào, không thể không tự mình đi một chuyến đến Hoa Hồng Uyển.

Lê Hiểu Mạn bắt đầu ngủ từ hôm qua đến lúc này mới tỉnh lại.

Sau khi cô rửa mặt ra khỏi phòng khách đã nhìn thấy Lạc Thụy đang ngồi ở đó.

“Trợ lý Lạc? Tại sao anh lại ở đây?” Đôi mắt trong veo như nước của cô kinh ngạc nhìn Lạc Thụy đang ngồi trên chiếc ghế sa lon xa hoa, nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng Long Tư Hạo.

Lạc Thụy đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đã thức dậy, đứng lên, nở nụ cười chào hỏi: “Lê tiểu thư, chào buổi sáng! Sáng nay tổng giám đốc có một cuộc họp rất quan trọng nên đã đến công ty.”

Nghe anh ta nói Long Tư Hạo đã đến công ty, cô khẽ gật đầu, lập tức đi đến, vẫn kinh ngạc như cũ nhìn anh ta: “Anh ở đây để... “

“Ah!” Lạc Thụy nhìn ra cô muốn hỏi cái gì, hàng chân mày anh tuấn khẽ nhếch, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc bảo tôi mua một chiếc điện thoại mới đem đến cho cô.”

Dứt lời, anh ta cầm lấy hộp điện thoại di động mới tinh trên bàn uống trà đưa cho Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn nhận lấy, nhìn chằm chằm thứ trong tay, lòng rung động không thôi.

Cô không có nói cho Long Tư Hạo biết điện thoại di động của mình đã bị Lôi Dương vứt, vậy mà anh lại bảo Lạc Thụy mua cái mới đem đến, chứng tỏ anh rất chu đáo, rất quan tâm đến cô.

Anh như vậy, bảo sao cô có thể không yêu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.