Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 308: Chương 308: Con lừa ngu ngốc, cô cướp đồ “rác rưởi” (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẹ… mẹ… không phải mẹ…. mẹ được thả ra rồi….” Hạ Lâm mang thai té xuống đất, nhưng bò dậy giống như không có chuyện gì, lập tức đi về phía Lý Tuyết Hà.

Lý Tuyết Hà nhìn Hạ Lâm, mắt sưng đỏ, lo lắng hỏi: “Lâm Lâm, Vân… Vân Hy bây giờ thế nào?”

“Mẹ…” Hạ Lâm khóc nhìn Lý Tuyết Hà, bi thương nói: “Vân Hy đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói… nói Vân Hy có thể sẽ biến thành người thực vật, hu hu… Mẹ, nếu Vân Hy thật sự biến thành người thực vật, con và đứa nhỏ phải làm sao? Hu hu… Mẹ…”

“Cái gì? Vân… Vân Hy sẽ biến thành… người thực vật…” Lý Tuyết Hà nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, nước mắt trong mắt trào ra, suýt chút nữa té xỉu.

“Mẹ… Mẹ…. Mẹ nhất định phải chống đỡ…. Vân Hy nhất định sẽ tỉnh lại.” Hạ Lâm lập tức đỡ Lý Tuyết Hà, khóc nhìn bà an ủi.

Lý Tuyết Hà đứng vững, hai mắt ngấn lệ tức giận lại tràn đầy hận ý nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tiểu tiện nhân, đều là do sao chỗi cô, nhất định là cô đem đến tai ách cho Vân Hy, Vân Hy gặp tai nạn, nhất định là cô làm hại.”

Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới Lý Tuyết Hà được thả ra, trong mắt cô lướt qua vẻ kinh ngạc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà: “Hoắc phu nhân, con trai bà còn nằm trên giường bệnh, bà nên tích chút khẩu đức cho con trai bà đi, nếu tôi là bà, trước tiên chính là đi vào phòng bệnh, chứ không phải ở đây mắng người khóc lóc om sòm.”

“Đúng đấy!” Lâm Mạch Mạch khinh thường nhìn Lý Tuyết Hà: “Con trai mình là một tên cặn bã, bị ông trời phát hiện nhân từ chỉnh đốn, còn đổ tội lên đầu Mạn Mạn chúng tôi, bà đúng là không biết xấu hổ.”

“Cô…” Lý Tuyết Hà bị Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch chọc giận không thôi, gương mặt đỏ bừng, bà hung hăng trừng mắt Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch, đang muốn kéo Hạ Lâm vào phòng thăm Hoắc Vân Hy, Hoắc Nghiêm mặt đầy ngưng trọng đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng đi ra.

“Ba, Vân Hy thế nào?” Lý Tuyết Hà vừa thấy Lý Nghiệp Hoằng, vội vàng tiến lên nhìn ông hỏi.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lý Tuyết Hà cũng kinh ngạc: “Con không sao?”

Lý Tuyết Hà khóc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, lo lắng hỏi: “Ba, Vân Hy nó… thật sự… thật sự biến thành người thực vật sao?”

Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày, thở dài một hơi, sắc mặt nặng nề nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, con vào thăm Vân Hy đi! Trò chuyện với nó, có lẽ nó sẽ tỉnh lại.”

Lý Tuyết Hà tức giận nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng nói: “Ba, tại sao cho cô ta vào thăm Vân Hy, cô ta dựa vào cái gì? Cô ta đã không còn là vợ Vân Hy, bây giờ Lâm Lâm mới…”

“Con im miệng cho ba… Khụ… khụ…” Hoắc Nghiệp Hoằng mặt âm trầm thét, vì động khí mà ho khan.

Lê Hiểu mạn thấy vậy, nhíu mày, lo lắng đang muốn tiến lên, nhưng Lâm Mạch Mạch kéo cô lại: “Mạn Mạn, chuyện của Hoắc gia không còn liên quan tới cậu, cậu ở bệnh viện lâu rồi, đã hết lòng, chúng ta đi.”

Dứt lời, Lâm Mạch Mạch kéo Lâm Hiểu Mạn đi.

“Mạch Mạch… Mạch Mạch… Buông mình ra trước đi…”

Lâm Mạch Mạch kiên quyết kéo Lê Hiểu Mạn đi.

Bọn họ vừa tới cửa liền gặp Long Tư Hạo.

Lê Hiểu Mạn bị Lâm Mạch Mạch đẩy vào xe Long Tư Hạo, còn tốt bụng đóng cửa xe, nhìn Long Tư Hạo cười nói: “Long tổng, hoàn bích quy triệu*, dẫn Mạn Mạn về, đừng để cô ấy đến bệnh viện nữa.”

(*) Hoàn bích quy triệu: Của về chỗ cũ (Thời chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hòa của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu).

Dứt lời, cô đứng lên, đi tới ven đường chuẩn bị đón xe, Lăng Hàn Dạ rảo bước tiến lên, ôm eo nhỏ của cô, ánh mắt tà mị: “Đi đâu?”

Lâm Mạch Mạch ngước mắt nhìn Lăng Hàn Dạ cười mặt đầy tà mị, yêu mị cười một tiếng, nói từng chữ: “Tìm – đàn – ông – của – tôi.”

Lăng Hàn Dạ nheo mắt, lộ ra tia sáng lạnh lẽo, giọng vẫn dí dỏm như cũ, nhưng mang theo lãnh ý: “Lâm Mạch Mạch, đừng quên quan hệ của chúng ta.”

Lâm Mạch Mạch nhíu mày, cười lúm đồng tiền như hoa nhìn anh: “Tôi dĩ nhiên không quên quan hệ của chúng ta, yên tâm, loại quan hệ làm tôi “ghét cay ghét đắng” này, cả đời tôi cũng sẽ không quên, nhưng mà đó không ảnh hưởng tôi đi tìm đàn ông, tôi cũng không còn nhỏ, phải lập gia đình.”

Lăng Hàn Dạ vẫn cười tà mị, ánh mắt màu nâu khúc xạ ra tia sáng lạnh lẽo xen lẫn tia lệ khí, tay bên eo cô tăng thêm lực, Lâm Mạch Mạch đau đến nhíu mày.

Thấy cô cau mày, anh rất hài lòng, nụ cười tùy ý mở rộng, trong mắt tản ra ánh sáng tà tứ: “Em chịu gả cho đàn ông khác sao? Đừng quên, ở trên giường, tôi làm cho em rất vui, rất hài lòng, không phải sao?”

Lâm Mạch Mạch hơi cau mày, trong lòng mơ hồ đau xót, nhưng cô nhanh chóng che giấu, nhìn Lăng Hàn Dạ, vẫn cười mê lòng người như vậy: “Đúng! Tôi rất hài lòng, trong “chuyến đi này”, Lăng thiếu anh thường xuyên bách chiến, bất kể kiểu phụ nữ gì anh đều thưởng thức qua, anh đã sớm luyện kỹ thuật tinh thông, tiểu nữ tôi còn non nớt, đương nhiên dễ dàng thỏa mãn, có điều tôi vẫn cảm thấy, đàn ông đều có thể làm cho tôi vui vẻ, Lăng thiếu anh thật sự không cần phải lấy chuyện mang mỗi người phụ nữ lên giường làm chuyện đó ra khoe khoang.”

Lời Lâm Mạch Mạch khiến nụ cười tà mị trên mặt Lăng Hàn Dạ thu liễm lại, ánh mắt màu nâu lóe lên tia lạnh sắc bén: “Lâm Mạch Mạch, chọc giận tôi, em không có lợi.”

“Ai nói không có lợi?” Lâm Mạch Mạch nhìn mắt băng lạnh của Lăng Hàn Dạ, cười lúm đồng tiền như hoa nói: “Ít nhất không cần để Lăng thiếu anh “hầu hạ”.”

Lăng Hàn Dạ nheo mắt, bàn tay trắng nõn nâng cằm cô, cười tà mị lạnh lẽo: “Lâm Mạch Mạch, xem ra em thật sự thiếu chỉnh đốn.”

Dứt lời, anh nắm cổ tay cô thật chặt, cưỡng ép cô lên xe anh.

Lâm Mạch Mạch thấy vậy, cong môi cười, đá một cước về phía bắp chân anh.

“A~” Lăng Hàn Dạ đau la lên một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn cô: “Em muốn chết có phải không?”

Lâm Mạch Mạch nhân cơ hội đẩy anh ra, nhìn anh cười: “Tối nay đừng đến tìm tôi, cũng đừng bắt tôi đi tìm anh, gần đây tôi không có tình thú, anh có yêu cầu gì cứ đi tìm em gái Vi Vi của anh giải quyết.”

Lăng Hàn Dạ nhíu mày nhìn Lâm Mạch Mạch: “Lâm Mạch Mạch, đừng nói cho tôi em đang ghen.”

Lâm Mạch Mạch liếc Lăng Hàn Dạ, quyến rũ cười: “Sao có thể chứ? Lăng thiếu, chắc anh biết tôi ghét Hoắc Vân Hy cũng vì anh ta quá cặn bã, cho nên, đối với “động vật mạnh mẽ” không phân cao thấp với Hoắc cặn bã như anh, sao tôi có thể ghen vì anh, nếu như không phải trước kia có “hợp đồng bán đứt” với anh, tôi muốn mặc kệ anh.”

Dứt lời, cô lên taxi rời đi.

Lăng Hàn Dạ thấy Lâm Mạch Mạch rời đi, nhíu chặt mày, lồng ngực tụ lại lửa giận, phụ nữ chết bầm, lại so sánh anh với Hoắc Vân Hy, Lăng Hàn Dạ anh ở trong mắt Lâm Mạch Mạch cô thật sự kém cõi như vậy sao?

Thật sự khiến cô cực kỳ chán ghét sao?

Anh cau mày, giữa hai lông mày lướt qua mất mát anh không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.