Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy cô nghe anh nhắc tới Long Dập cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, anh nhíu mày, ánh mắt tìm tòi nhìn cô: “Hiểu Hiểu, có phải em đã gặp Allen từ lâu rồi không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo gật đầu, hốc mắt đỏ lên: “Tư Hạo, Allen thật sự là con trai của chúng ta sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo vô cùng kiên định nhìn cô, khẳng định: “Hiểu Hiểu, Allen đúng là con trai chúng ta, chính xác, anh lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo.”
“Sao anh biết Allen là con của chúng ta?”
Thấy cô hỏi, Long Tư Hạo nhìn cô nói: «Hiểu Hiểu, ngày hôm qua ở báo chí em cũng thấy rồi đấy, trước khi Sophie bị đám lưu manh đó chiếm đoạt cô ta vẫn còn là xử nữ cho nên Allen không phải do cô ta sinh…
Sau đó anh liền nói cho cô biết tại sao anh lại suy đoán Allen là con trai của bọn họ.
Vốn trong lòng Lê Hiểu Mạn đã có cảm giác thân thiết vơi Allen rồi, lần trước nhìn bé bị một cái tát, cô đã cảm thấy đau lòng.
Nhưng lúc đó cô không nghĩ đến phương diện Long Dập là con trai của cô bởi vì trong ấn tượng của cô cô chỉ sinh cho Long Tư Hạo hai đứa con gái cho nên sẽ không nghĩ Long Dập là con trai cô.
Mà trước kia cô cũng không dám nghĩ Long Dập là con trai của Long Tư Hạo bởi vì cô sợ bé thật sự là con trai của Long Tư Hạo.
Làm sao cô cũng không nghĩ được năm năm trước cô sinh con trai chứ không phải là con gái.
Trộm long tráo phượng, lúc này cô vô cùng hận Sophie và người thần bí kia, nếu không phải bọn họ thì sao cô và Long Dập lại mẹ con chia lìa? sao lại gặp nhau mà không nhận nhau?
Người đàn bà đáng giận kia, đột nhiên cô cảm thấy đối với cô ta quá nhân từ rồi.
Khóe mắt cô ướt át, đôi mắt đen lấp lóe nước mắt: «Tư Hạo, vậy anh đã biết Allen là con trai chúng ta rồi vì sao còn không đón con trở về?»
Long Tư Hạo cúi đầu nhìn cô, trong mắt đầy xin lỗi và tự trách: «Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, ngay từ đầu anh không xác định Allen là con trai của chúng ta, anh chỉ đoán mà không có chứng cứ xác thực.»
Lê Hiểu Mạn thấy trong mắt anh đều là áy náy và tự trách, cô đau lòng nhìn anh: «Tư Hạo, em không trách anh không mang Allen về, anh không cần áy náy và tự trách như thế.»
“Hiểu Hiểu……” Long Tư Hạo thâm sâu nhìn cô, trong mắt càng lộ áy náy hơn: «Allen mất tích ròi, cùng Sophie mất tích.»
Hiện tại anh thật hối hận vì không sớm đón Allen về nhà.
Ngay từ đầu anh đã muốn gạt cô chuyện Long Dập, miễn cho cô lo lắng nhưng mà đêm nay cô kiên trì muốn biết anh mới không thể không nói cho cô.
“Allen mất tích?”
Long Tư Hạo thấy cô lo lắng, anh an ủi nói: “Hiểu Hiểu, không cần quá lo lắng, tạm thời con trai chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm, năm năm trước Sophie trộm Allen đi chính là muốn lợi dụng con trai để chia rẽ chúng ta, để em hiểu lầm anh, trước khi bọn họ chưa đạt được mục đích thì Allen vẫn còn an toàn.”
Lê Hiểu Mạn cũng tin tưởng Sophie cùng kẻ thần bí tạm thời sẽ không thương tổn Allen, nhưng hiện tại cô thật muốn gặp bé, muốn nhận bé, muốn nói cho bé cô là mẹ của bé, thật muốn nghe bé gọi một tiếng mẹ mà không phải là dì.
Cô thật muốn bồi thường cho bé, yêu thương bé, cho bé tình thương của mẹ, 5 năm này Sophie nhất định sẽ không thương yêu bé, nhất định bé sẽ chịu không ít ủy khuất.
Nghĩ đến điểm này, Lê Hiểu Mạn đau lòng, hốc mắt đầy nước mắt: “Tư Hạo, nhất định con trai chúng ta chịu rát nhiều khổ sở, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sophie.”
Anh duỗi tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô, đau lòng tự trách nhìn cô: “Hiểu Hiểu, thực xin lỗi, là anh không có bảo vệ tốt con trai của chúng ta, vốn dĩ biết Allen là con trai của chúng ta là một chuyện vui vẻ, nhưng sau khi anh làm em vui vẻ lại khiến em lo lắng.”
Nhìn Long Tư Hạo đầy tự trách, Lê Hiểu Mạn vô cùng đau lòng, cô duỗi tay vuốt má anh: “Tư Hạo, không cần tự trách, chính anh đã nói không ai là hoàn hảo, hiện tại việc chúng ta cần làm là tìm được Allen về.”
Long Tư Hạo nhíu mày, hai ngày nay anh vẫn đang tìm nhưng cũng chưa có kết quả, cho nên hiện tại anh chỉ có thể dùng biện pháp dẫn xà xuất động.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh nhíu mày suy nghĩ liền biết nhất định chưa tìm thấy con trai bọn họ.
Nếu Long Dập bị kẻ thần bí và Sophie mang đi thì nhất định khó mà tìm.
Cô nhớ tới khi cô và Long Tư Hạo chụp ảnh cưới, người thần bí từng nói nếu cô dám làm đám cưới với Long Tư Hạo thì hắn ta sẽ giết cô.
Nếu hiện tại cô và Long Tư Hạo cử hành hôn lễ, nhất định kẻ thần bí sẽ xuất hiện, nói không chừng Sophie cũng sẽ xuất hiện dẫn bọn họ ra.
Sau đó cô nhìn Long Tư Hạo nói: “Tư Hạo, chúng ta cử hành hôn lễ ngay đi, nói không chứng có thể dẫn Sophie xuất hiện.”
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn cùng chung suy nghĩ với anh, anh cúi đầu nhìn cô: “Bà xã có suy giống anh, được rồi, ba ngày sau chúng ta cử hành hôn lễ.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo gật đầu: “Ừm.”
……
Bởi vì lần này tổ chức hôn lễ chỉ là muốn dẫn Sophie cùng kẻ thần bí xuất hiện cho nên sẽ không tổ chức hôn lễ long trọng, tuy nhiên khách khứa vẫn phải có, vẫn phải mở tiệc chiêu đãi, địa điểm tổ chức tại khách sạn đế Hoa Quốc tế.
Đột nhiên Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cử hành hôn lễ, hơn nữa thời gian gấp như vậy thật làm nhiều người trở tay không kịp.
Đặc biệt là Hoắc Vân Hy và Hoắc Nghiệp Hoằng, lúc biết tin hai người tổ chức hôn lễ thì khiếp sợ không thôi.
Ba ngày này chuyện hôn lễ đều do Long Tư Hạo tự mình xử lý, cho dù chỉ muốn dẫn Sophie và người thần bí ra ngoài nhưng cũng phải do anh tự mình xử lý
Khách sạn Đế Hoa Quốc tế, trong phòng nghỉ của cô dâu, Lê Hiểu Mạn mặc váy cưới trắng tinh đang ngồi trước bàn trang điểm, hai chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho cô.
Cô và Long Tư Hạo công bố tin tức kết hôn, thân là bạn tốt của cô đương nhiên Lâm Mạch Mạch cũng biết.
Hiện tại cô ấy đang ở trong phòng nghỉ, tiểu Nghiên Nghiên cũng ở đó.
“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.” Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhìn mẹ, đôi mắt nho nhỏ lóe sáng.
“Đúng thế, dì thật là xinh đẹp.” Ngụy Vũ Bân đi theo Lâm Mạch Mạch tới cũng cười khen cô.
Lâm Mạch Mạch đứng bên cạnh cô, nhìn cô ở trong gương mặc váy cưới trắng tinh đẹp không giống người phàm, cong môi cười: “Mạn Mạn nhà chúng ta vốn xinh đẹp mà, nhưng mà Mạn Mạn, cậu và nam thân kết hôn gấp như vậy có phải quá đột nhiên rồi không? Sao mình cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó?”
Lê Hiểu Mạn nhướn mày nói: Thiếu long trọng hả?”
Lần này tổ chức hôn lễ chỉ là mồi nhử cho nên cô yêu cầu Long Tư Hạo không cần tổ chức hôn lễ quá long trọng.
Lâm Mạch Mạch nhìn cô gật gật đầu: “Mình còn tưởng rằng hôn lễ của hai người sẽ vô cùng long trọng để cả thế giới đều biết.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch mím cười cũng không nói gì.
Long Tư Hạo từng hứa hẹn với cô, anh sẽ cho cô một hôn lễ long trọng, hôn lễ hôm nay chỉ là một chút sân khấu mà thôi.