Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 902: Chương 902: Đau thương, anh chỉ muốn cô ấy thôi. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô hơi nhăn mũi, đôi mày thanh tú khẽ chau lại: “Tư Hạo, anh lại uống rượu rồi.”

Long Tư Hạo không hề giấu diếm, nhướng mày đáp: “Ừm, uống ở hộp đêm Kim Thịnh.”

“Anh đến hộp đêm?” Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc nhìn anh, ra vẻ tức giận quau mặt đi: “Chỗ đó đúng là hay chiếu phim tối, có phải có nheiefu em gái xinh đẹp lắm không? Kêu mấy em?”

Nhìn Lê Hiểu Mạn quay mặt qua chỗ khác, Long Tư Hạo khẽ cười, đưa tay nâng mặt cô lên, cong môi: “Kêu bốn.”

Lê Hiểu Mạn híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: “Trái ôm phải ấp rồi.”

Long Tư Hạo cười vuốt cằm: “Đúng thế.”

“Quỷ say, để em đi xả nước tắm cho anh.” Lê Hiểu Mạn trợn mắt, sau đó đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm.

Long Tư Hạo sải bước tiến lên, ôm chặt cô từ phía sau: “Vợ không giận anh hả?”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, ánh mắt ngập tràn tình cảm: “Yêu anh còn không đủ, sao lại giận được chứ.”

Mắt Long Tư Hạo đong đầy ý cười, anh biết Hiểu Hiểu của anh là hiểu chuyện nhất, cũng sẽ không hiểu lầm anh, vô cùng tin tưởng anh.

Cho nên anh nào có thể phụ sự tin tưởng ấy?

Anh quay người cô lại, đối diện với cô.

Ánh mắt tình cảm của anh nhìn thẳng vào mắt cô, nơi đó dịu dàng khiến tim anh run rẩy.

Anh nói cho cô biết sự thật: “Hiểu Hiểu, tối nay là Hàn Dạ muốn đi uống rượu, cho nên anh mới...”

Lê Hiểu Mạn cười: “Tư Hạo, anh không cần giải thích, em hiểu mà, bây giờ tâm trạng của Lăng Hàn Dạ vì Lâm Mạch Mạch mà không được tốt, anh uống rượu cùng anh ấy là chuyện nên làm, em có thể hiểu, em sẽ không giận anh, nếu anh nói anh trái ôm phải ấp thì em không tin, chỉ Hàn Dạ có khả năng ấy thôi, đi tắm trước đã.”

Lý giải của Lê Hiểu Mạn khiến Long Tư Hạo động lòng, anh quả nhiên là cưới được một nàng dâu tốt.

“Cảm ơn bà xã đã hiểu cho anh như vậy, chút nữa anh xã hầu hạ bà xã thật tốt.”

Long Tư Hạo dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn nói, sau đó ôm ngang cô vào phòng tắm.

Mỗi đêm, cho dù Lê Hiểu Mạn đã tắm hay chưa thì anh đều ôm cô vào tắm cùng, tiện thể làm một chút chuyện cấm trẻ em nữa.

Sau khi anh giao chuyện Lê Tố Phương chết và người thần bí cho Tô Dịch, gần như là lúc nào cũng hỏi anh tiến triển thế nào.

Chuyện người thần bí anh khồn điều tra ra, nhưng chuyện Lê Tố Phương chết thì có chút tiến triển.

Lúc này anh đang báo cáo kết quả cho Long Tư Hạo.

“Tư Hạo, mình tra được năm năm trước, trước khi bệnh ung thư dạ dày của Lê Tố Phương tái phát, bà ấy có gặp ông nội Hoắc lão gia của cậu một lần.”

Lạc Thụy cũng ở trong văn phòng Long Tư Hạo nghe Tô Dịch báo cáo kết quả điều tra, thì híp mắt nhìn anh: “Tô thiếu, chuyện đó thì liên quan gì đến mẹ nuôi của tổng giám đốc phu nhân?”

Tô Dịch hơi hơi rũ mắt, nụ cười rất nhạt: “Cái đó có lẽ không liên quan gì đến chuyện Lê Tố Phương chết, nhưng chắc chắn là có liên quan đến chuyện Lê Tố Phương đột nhiên phản đối Tư Hạo, mình tra được sau khi Lê Tố Phương tái phát ung thư dạ dày phải vào nằm viện, tài khoản cá nhân của bà ấy được chuyển vào một khoản tiển rất lớn.”

Lạc Thụy kinh ngạc nhìn anh: “Tô thiếu, cậu được đấy, chuyện này mà cũng điều tra được, sao cậu lại biết tài khoản cá nhân của Lê Tố Phương có bao nhiêu tiền thế?”

Tô Dịch nhìn Lạc Thụy, cũng không trả lời anh ta mà lạnh nhạt nhìn Long Tư Hạo đang ngồi ngay ngắn: “Tài khoản cá nhân của bà ấy đến giờ vẫn chưa được động đến, Tư Hạo có muốn biết là ai đã chuyển số tiền này cho bà ấy không?”

Long Tư Hạo híp mắt, nhếch môi, sắc mặt thâm thúy.

Lạc Thụy có chút sốt ruột, anh muốn biết là ai đã chuyển tiền cho Lê Tố Phương, vì thế liền vội vàng hỏi: “Tô thiếu, cậu đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói đi, là ai đã chuyển tiền vào tài khoản của Lê Tố Phương? Cạu đừng nói với mình là ông nội của tổng giám đốc nhé?”

Tô Dịch hơi hơi mím môi: “Đúng là ông ấy.”

Nghe câu trả lời của anh, Lạc Thụy và Long Tư Hạo đều không cảm thấy bất ngờ.

“ Quả nhiên là ông ấy.” Lạc Thụy nhíu mày nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, anh có muốn tự đến hỏi ông nội chuyện này không? Tô thiếu nói không sai, năm năm trước đột nhiên Lê Tố Phương ngăn cản anh và tổng giám đốc phu nhân chính là ý của ông nội anh, như vậy, chẳng lẽ người hãm hại tổng giám đốc giết Lê Tố Phương không phải là người thần bí mà là ông nội anh? Không thể nào?”

Lạc Thụy động não quá nhiều, lần nào cũng bị ý nghĩ của mình dọa sợ.

Anh trợn mắt, bỏ hai tay vào miệng, vẻ mặt chấn kinh: “Trời ạ, tổng giám đốc, không phải anh bi thảm đến mức bị ông nội mình hại chứ?”

Long Tư Hạo nheo mắt, nhìn Lạc Thụy đang múa may khoa trương: “Tại sao Tô Dịch có thể tra ra mà cậu thì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.