Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 570: Chương 570: Đây là, con gái của em? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thời gian năm năm trôi qua, cô đã thay đổi rất nhiều, mất đi sự ngây ngô cùng thanh khiết ngày nào, lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thanh tú thoát tục hơn, đẹp lạnh lùng, quyến rũ động lòng người, ưu nhã, điên đảo chúng sinh, toàn thân đều tản ra hấp dẫn người khí chất, càng ngày càng khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt Quý Vũ Tình cũng rơi vào người Lê Hiểu Mạn.

Thấy khí chất cô ưu nhã, đẹp lạnh lùng, thanh tú thoát tục, quyến rũ động lòng người, đáy mắt cô ấy cũng xẹt qua vẻ kinh sợ.

Lê Hiểu Mạn nắm tay Tiểu Nghiên Nghiên giả vờ không quen Long Tư Hạo, lúc đi ngang qua đột nhiên Tiểu Nghiên Nghiên dừng chân lại.

Cô bé nhìn Long Tư Hạo rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, giọng nói non nớt: “Mẹ, chú đẹp trai này chính là chú con gặp ở sân bay, chú đẹp trai!”

Nghe vậy, đáy mắt trong suốt của Lê Hiểu Mạn hiện lên vẻ phức tạp: “Người con nhìn thấy là anh ta?”

Cô không ngờ rằng người siêu cấp đẹp trai Tiểu Nghiên Nghiên gặp ở sân bay lại là Long Tư Hạo?

Vậy là cha con bọn họ đã gặp mặt nhau.

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Lê Hiểu Mạn gật đầu, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, ngọt ngào cười với anh, giọng nói non nớt: “Chú đẹp trai, tuy mẹ cháu mỹ lệ phóng khoáng, dịu dàng thiện lương, quyến rũ động lòng người, khí chất bất phàm, khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng chú nhìn mẹ cháu chằm chằm như thế là không đúng, cũng không hay cho lắm, chị bên cạnh sẽ nổi máu ghen.”

Nghe được lời Tiểu Nghiên Nghiên, khóe môi Long Tư Hạo co rút, con ngươi hẹp dài nheo lại, ánh mắt thâm trầm lướt qua khuôn mặt Tiểu Nghiên Nghiên cùng Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn cố gắng không nhìn Long Tư Hạo, cô dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên không nói gì cả, tiếp tục đi về phía trước.

Nếu như Long Tư Hạo đã có niềm vui mới, cô còn có thể nói gì đây, cô không thể nào đứng trước người phụ nữ bên cạnh anh và nói rằng, Long Tư Hạo, anh xem, Nghiên Nghiên là con gái của anh, em đã sinh cho anh một đứa con gái.

Cô dắt tay Tiểu Nghiên Nghiên đi chưa được mấy bước, đột nhiên Long Tư Hạo tiến đến, nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt thâm trầm nheo mắt nhìn cô: “Đây là con gái em?”

Lê Hiểu Mạn cố gắng duy trì sắc mặt bình tĩnh, giữ nụ cười mĩm: “Tiên sinh, mắt anh có vấn đề à? Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được sự thật, còn cần phải hỏi sao?”

Thấy anh hỏi như vậy, Lê Hiểu Mạn vừa cười vừa nhấc chân lùi ra sau.

Cô nhìn anh một hồi mới rút tay khỏi bàn tay anh ra cười theo: “Em cùng với người đàn ông xa lạ.”

Vậy mà anh không hỏi Nghiên Nghiên có phải là con gái của anh hay không mà hỏi con gái của cô sinh cùng ai, anh không nghĩ Nghiên Nghiên là con gái của anh sao?

Lúc này âm thanh non nớt của tiểu Nghiên Nghiên vang lên: “Mẹ, người đàn ông lạ là ba đang tới đấy.”

Ngh vậy Lê Hiểu Mạn giật mình, nhìn theo hướng ngón tay con gái chỉ thì thấy Hàn Cẩn Hy đi tới.

Hộ tống anh ta còn có Mễ Tây.

Gương mặt phong hoa tuyệt đại của anh có chút âm trầm, nhấc chân đi về phía trước.

“Ba…”

Tiểu Nghiên Nghiên ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó chạy về phía Hàn Cẩn Hy.

Nghe thấy tieur Nghiên Nghiên gọi ba, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch đều nhìn Hàn Cẩn Hy.

Năm năm trước Lạc Thụy đã thấy Hàn Cẩn Hy, anh ta nheo mắt lại: “Sao lại là anh ta?”

Lăng Hàn Dạ cũng nheo mắt nhìn chằm chằm Hàn Cẩn Hy một hồi mới nhìn Lạc Thụy: “Anh ta là ai vậy?”

Lạc Thụy thâm sâu nhìn Long Tư Hạo nhíu mày: “Anh là ta tổng giám đốc tập đoàn bất động sản AT Hàn Cẩn Hy.”

Long Tư Hạo phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi mắt đầy đau khổ: “Em và Hàn Cẩn Hy… sinh con gái sao?”

Anh xiết chặt tay, không cách nào nói rõ được đau đớn, Hiểu Hiểu của anh vậy mà có con cùng người đàn ông khác?

Lê Hiểu Mạn thấy anh đau đớn, trong mắt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, không phải anh không thích cô sao? Không phải bên cạnh anh có người đàn bà khác sao? Không phải anh nhẫn tâm biến mất năm năm sao?

Biểu tình lúc này của anh là sao vậy?

Cô cụp mắt không đáp lại lời anh, đau lòng không thôi.

Cách đó không xa, Hàn Cẩn Hy ôm lấy tiểu Nghiên Nghiên đang chạy tới, sau đó nhấc chân đi về phía Lê Hiểu Mạn trực tiếp coi thường sự tồn tại của Long Tư Hạo.

Anh ta âm trầm nhìn cô, nhếch lên nụ cười xinh đẹp nhưng lạnh lùng, âm thanh vừa lạnh vừa ẩn nhẫn sự tức giận: “Lê Hiểu Mạn, vì sao về thành phố K không nói cho anh biết? Lén rời khỏi tầm mắt của anh rất có cảm giác thành tựu sao?”

Dứt lời anh ta ôm tiểu Nghiên Nghiên, một tay kia kéo cô xoay người rời đi.

Long Tư Hạo thấy vậy, ánh mắt lạnh lùng đang muốn tiến lên ngăn lại thì Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch đã ngăn anh trước.

Lăng Hàn Dạ nhìn Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hy cùng với tiểu Nghiên Nghiên, lập tức thu hồi tầm mắt nhíu mày nhìn anh: “Tư Hạo, nếu người ta đã kết hôn sinh con với người khác thì cậu còn theo đuổi làm gì? Không phải cậu tới đây để bái tế mẹ hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.