Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 564: Chương 564: Đẹp, là gien tốt (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Năm năm, anh không có bất cứ tin tức gì của cô, mà năm năm quá, anh vẫn luôn bị những cơn đau do bệnh tật kéo đến và nỗi buồn vô tận vì mất đi Lê Hiểu Mạn hành hạ.

Anh không nhớ rõ, trong năm năm qua, anh đã đi qua quỷ môn quan bao nhiêu lần, đã hôn mê bao nhiêu lần, cũng chưa từng nghĩ rằng mình còn có thể sống cho tới ngày hôm nay.

“Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu.” Lạc Thụy nhìn theo bóng lưng của tiểu Nghiên Nghiên, rồi lại nhìn về phía Long Tư Hạo hỏi: “Tổng giám đốc, anh muốn về Thủy Lộ Hồ trước? Hay là trực tiếp đi đến nghĩa trang An Thái cúng tế mẹ anh?”

Ánh mắt của Long Tư Hạo dần trở nên u ám, anh không đáp lại câu hỏi của Lạc Thụy, mà đi thẳng về phía trước.

Thấy vậy, Lạc Thụy thở dài thật sâu, anh ta lập tức đuổi theo, dư quang nơi khóe mắt của anh ta vừa vặn liếc thấy tiểu Nghiên Nghiên đang hôn mẹ ruột Lê Hiểu Mạn ở cách đó không xa.

Bởi vì Lê Hiểu Mạn đưa lưng về phía Lạc Thụy, vì vậy anh ta không nhìn thấy mặt của Lê Hiểu Mạn, anh ta chỉ nhìn thấy dáng người yểu điệu và khí chất vừa ưu nhã lại vừa quyến rũ đang tản mát quanh người cô, anh ta liền biết cô nhất định là đại mỹ nữ.

Anh ta nhướn mày nhìn về phía Long Tư Hạo đang đi ở trước mặt anh ta: “Tổng giám đốc, thấy không? Mẹ của tiểu nha đầu vừa nãy ở đó đó, khó trách dáng dấp của tiểu nha đầu kia xinh xắn đáng yêu như vậy, thì ra là gien tốt, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của mẹ cô bé kia thôi mà cũng biết nhất định là một đại mỹ nữ, tổng giám đốc anh cảm thấy thế nào?”

Nghe vậy, Long Tư Hạo hơi nâng tầm mắt, nhìn về phía Lạc Thụy nói, lúc ánh mắt thâm trầm của anh rơi vào mái tóc dài quăn màu vang đỏ và bộ trang phục cao cấp màu đỏ nổi bật mà Lê Hiểu Mạn đang mặc trên người, ánh mắt của anh khẽ run rẩy, anh chăm chú nhìn bóng lưng đó mấy giây.

Lê Hiểu Mạn vốn đang nói gì đó với tiểu Nghiên Nghiên, cô như phát giác ra có người đang nhìn mình, cô vô thức quay đầu lại nhìn về phía Long Tư Hạo đứng.

Không khéo chính là, lúc cô vừa quay đầu lại nhìn, Long Tư Hạo vừa vặn thu hồi tầm mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng Long Tư Hạo đang rảo bước rời đi.

Ngưng mắt nhìn bóng lưng của anh, Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày lại, bóng lưng kia mang cho cô một loại cảm giác rất quen thuộc.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm về phía Long Tư Hạo đang rảo bước rời đi, bé tò mò hỏi: “Mommy, mommy đang nhìn gì vậy? Con vừa mới nhìn thấy một chú rất là đẹp trai, còn đẹp trai hơn so với daddy, tuy nhiên hình như cái chú đó không thích nói chuyện, nhìn rất là lạnh lùng.”

Lê Hiểu Mạn thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên: “Không phải con nói muốn vệ sinh sao? Mẹ đưa con đi, ông cậu ngoại và cậu đang đi đón chúng ta, bọn họ lập tức tới ngay.”

Vừa nghe thấy ông cậu ngoại và cậu sắp đến, ánh mắt của tiểu Nghiên Nghiên sáng lên, khuôn mặt phấn nộn nở nụ cười ngọt ngào: “Thật sự! Mommy, vậy chúng ta đi vào phòng vệ sinh nhanh lên.”

Dứt lời, bé đưa tay nhỏ của mình nắm lấy tay mẹ chạy về phía phòng vệ sinh.

Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lê Hiểu Mạn liền nhận được điện thoại mà Lê Chấn Hoa gọi tới cho cô, ông ta nói là đã đến, hỏi các cô đang ở nơi nào.

Điện thoại còn chưa gọi xong, tiểu Nghiên Nghiên đã nhìn thấy Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đến sân bay đón các cô.

Năm năm, khiến Lê Văn Bác càng trở nên thành thục và đẹp trai hơn, đường nét trên gương mặt tuấn tú kia nhìn đã cương nghị hơn so với năm năm trước, cả người mặc âu phục màu đen, làm nổi bật lên dáng vẻ chững chạc và khí chất trầm ổn của anh ta.

Bằng sự cố gắng và nỗ lực của bản thân, bây giờ anh ta đã có sự nghiệp riêng của mình, là CEO của chi nhánh một công ty tài chính.

Sự nghiệp thành công, tự nhiên là có không ít cô gái xem trọng anh ta, nhưng năm năm qua anh ta vẫn không qua lại với bất cứ cô gái nào.

Anh ta không kết hôn, cũng không qua lại với ai, Lê Chấn Hoa tự nhiên là cuống cuồng, nhưng cho dù Lê Chấn Hoa có thúc giục anh ta kết hôn như thế nào, anh ta cũng không nhúc nhích ý niệm muốn kết hôn.

Vì thế, Lê Chấn Hoa cực kỳ nhức đầu.

Mà bây giờ Lê Chấn Hoa đã không làm ở ngự yến lâu nữa. Năm năm trước sau khi ra khỏi ngự yến lâu, ông đã tự thuê một cửa hàng mặt tiền mở tiệm diện thực.

Bởi vì trước kia “Lê gia diện thực” đã có chút danh tiếng ở thành phố K, vì vậy việc làm ăn của ông ta cũng coi như là ổn định.

Sau khi kiếm được tiền, ông ta lại mở rộng mặt tiền của cửa hàng, bây giờ ông ta đã được coi là ông chủ của một tiệm mỳ có quy mô lớn.

“Ông cậu ngoại... cậu...”

Vừa nhìn thấy Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác, tiểu Nghiên Nghiên đã giơ giơ tay nhỏ lên, ngọt ngào gọi: “Ông cậu ngoại, cậu, chúng cháu ở nơi này.”

Lê Chấn Hoa vốn đang nhìn đông nhìn tây vừa nghe thấy giọng nói ngọt ngào êm tai của tiểu Nghiên Nghiên, ông lập tức xoay người nhìn về phía tiếng gọi, thấy bóng người nho nhỏ mặc chiếc váy công chúa màu hồng kia, thì tươi cười đi về trước.

“Nghiên Nghiên...”

“Ông cậu ngoại...”

Tiểu Nghiên Nghiên ngọt ngào gọi, rồi chạy chậm đến.

“Nghiên Nghiên, chạy chậm thôi con, cẩn thận không ngã.” Lê Hiểu Mạn thấy tiểu Nghiên Nghiên chạy bước nhỏ về phía hai người kia, cô mỉm cười nói với bé, rồi cô cũng bước nhanh đi về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác.

Giống như tiểu Nghiên Nghiên, vừa nhìn thấy người thân của mình, tự nhiên là trong lòng cô cũng rất vui mừng và kích động.

“Ông cậu ngoại... Ôm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.