Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bởi vì ông ta, cô đã thương tâm, đã thất vọng, đã thống hận, và cho tới bây giờ, trái tim của cô vẫn tồn tại ngăn cách với ông ta.
Điều khiến cho cô thống khổ là, rõ ràng cô và ông ta là hai cha con huyết mạch tương liên, thế nhưng lại giống như hai người xa lạ.
Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao trên đời này lại có người vô tình giống như ông ta vậy?
Tại sao ông ta độc ác, nhẫn tâm vứt bỏ con giá ruột của mình như vậy?
Hạ Thanh Vinh thủy chung vẫn luôn là nỗi đau không cách nào nói rõ trong đáy lòng cô, cô không muốn đối mặt với ông ta, đặc biệt là lúc này, ông ta còn tới nói xin lỗi vì Hạ Lâm, điều này càng khiến cho tim của cô đau hơn.
Đôi mắt trong veo như nước của cô dần phủ một tầng nước mắt, cô quay mặt đi chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Ông không cần phải nói xin lỗi thay con gái bảo bối của ông, điều này không cần thiết.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Long Tư Hạo, khẽ cắn môi dưới, cố gắng chịu đựng xúc động muốn khóc: “Tư Hạo, chúng ta đi.”
Long Tư Hạo nhìn ra cô không muốn đối mặt với Hạ Thanh Vinh, anh không nói thêm cái gì, anh khẽ gật đầu với cô, cánh tay thon dài ôm lấy eo nhỏ của cô, rồi dẫn cô đi qua bên cạnh Hạ Thanh Vinh, đi thẳng tới cửa chính của hội trường hôn lễ.
“Mạn Mạn...” Hạ Thanh Vinh thấy vậy, ông ta nhíu chặt mày lại, trong mắt thoáng nồng nặc áy náy và tự trách.
Mặc dù Lê Hiểu Mạn không phải con gái ruột của ông ta, nhưng ông ta đã từng xem cô như con gái ruột của mình, có trách thì chỉ trách, lúc trước ông ta bị ma quỷ làm cho u mê, vì sự nghiệp của mình mà từ bỏ mẹ con các cô.
Từ sau khi ông ta và Lưu Như Hoa kết hôn, ông ta đã bắt đầu hối hận.
Ông ta thật xin lỗi vợ trước Lê Tố Phương, cũng thật sự xin lỗi Lê Hiểu Mạn.
Đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn sống trong hối hận và tự trách.
Sau khi kết hôn với Lưu Như Hoa, sự nghiệp của của ông ta bắt đầu đi đúng hướng, Hạ thị càng ngày càng mở rộng, bởi vì áy náy, ông ta rất muốn bồi thường cho Lê Tố Phương và Lê Hiểu Mạn, nhưng Lưu Như Hoa dùng đủ mọi cách để uy hiếp ông ta không được bồi thường cho bọn họ.
Bởi vì Lưu Như Hoa đã từng tuyên bố, nếu ông ta còn dám đi gặp bọn họ, thì bà ta sẽ tìm người gây bất lợi cho mẹ con các cô.
Vì bảo vệ mẹ con các cô, nên đã nhiều năm như vậy, ông ta mới có thể làm như không nghe thấy không hỏi han gì Lê Hiểu Mạn và Lê Tố Phương.
Vì thế nên mới tạo thành ngăn cách sâu đậm cho Lê Hiểu Mạn đã từng kính yêu ông ta của hôm nay, cô không muốn gặp lại ông ta, cũng sẽ không gọi ông ta là cha.
Hoắc Vân Hy đang nổi giận thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo chuẩn bị rời đi, anh ta siết chặt tay trái, đôi mắt đỏ ngầu nồng đậm bi thương và áy náy, khuôn mặt đẹp trai đang căng cứng vì tức giận cũng tràn đầy hối hận, anh ta thống hận Hạ Lâm nhưng đồng thời đau hơn là anh ta càng hận chính mình.
Là anh ta đã đích thân giao cô cho Long Tư Hạo.
Thì ra mười năm trước, người xả thân cứu anh ta trong vụ bắt cóc đó chính là cô, vậy mà anh ta vẫn luôn tưởng lầm là Hạ Lâm...
Nghĩ tới đây, trái tim của anh ta lại đau như chết đi sống lại, hối hận muốn chết đi được...
“Mạn Mạn...” anh ta thấp giọng gọi tên cô, đôi mắt đỏ ngầu lập tức tràn ngập nước mắt hối hận, trái tim anh ta đau như sắp nghẹt thở.
Vào một ngày mười năm trước, anh ta đã thích cô, đã quyết định sẽ kết hôn với cô, hứa hẹn với cô là sẽ kết hôn với cô, cũng đã từng mường tưởng về cuộc sống của bọn họ sau khi kết hôn sẽ là hình dáng gì.
Đúng là anh ta đã cưới cô, nhưng lại không cho được cô hạnh phúc, ngược lại còn làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.
Tất cả mọi nguyên do đều bắt đầu từ mười năm trước, khi Hạ Lâm lừa gạt anh ta, anh ta căm ghét Hạ Lâm, cũng căm ghét chính mình.
Tại sao anh ta lại dễ dàng bị người ta đầu độc như vậy? Tại sao trái tim của anh ta giành cho cô lại không thể kiên định hơn chút nữa?
Tại sao anh lại dễ dàng chỉ tin lời của Hạ Lâm như vậy?
Lê Hiểu Mạn cũng không bởi Hoắc Vân Hy gọi cô mà dừng bước lại, thậm chí cô như không nghe thấy vậy, ngay cả chân mày cũng không thèm nhăn lại chút nào.
Nhưng điều khiến cô, Long Tư Hạo, Hoắc Vân Hy, cùng với tất cả mọi người ở đó đều không nghĩ tới là, đèn trong hội trường hôn lễ vừa mới sáng lên lại đột nhiên vụt tắt.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều ngừng lại.
Sau khi tất cả mọi tân khách trong hội trường đều giật mình, thì bọn họ đồng loạt nhìn về phía màn hình lớn, cho rằng còn hình ảnh kích tình nào đó tiếp tục xuất hiện.
Lê Hiểu Mạn nghi ngờ liếc nhìn Long Tư Hạo bên cạnh, cô nhướn mày hỏi: “Tư Hạo, còn vở kịch nào sắp ra sân sao hay không?”
Bởi vì biết vụ video vừa nãy là do Long Tư Hạo gây nên, vì vậy cô mới có thể hỏi anh như vậy.
Long Tư Hạo cũng hơi cau mày lại, anh híp đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt thoáng nghi ngờ, video muốn công khai đã được công bố, bây giờ xảy ra chuyện gì, ngay cả anh cũng không biết.
Anh lấy điện thoại ra đang muốn hỏi Lạc Thụy đang xảy ra chuyện gì, dư quang vô tình liếc nhìn màn hình lớn.
Chỉ trong một khoảng khắc, đường nét trên gương mặt của anh đã dần căng cứng lại, ánh mắt thâm trầm như gai nhọn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình lớn, bàn tay nắm chặt thành quyền, môi mỏng mím chặt lại.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không đáp lại mình, mà nhìn về phía màn hình lớn sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, cô hơi nghi ngờ, xoay người lại, tò mò nhìn về phía màn hình lớn.
Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, cô giống như bị sét đánh trúng vậy, cô mở to hai mắt, ngay cả chớp cũng không thèm chớp nhìn hình ảnh “Trai gái ôm nhau “ “Mập mờ” trên màn hình lớn kia, trong mắt trào dâng nỗi khiếp sợ và không dám tin.
! !