Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 896: Chương 896: Đi đâu đều nhớ vợ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bốn người đều hận không thể ngồi xuống bên cạnh Long Tư Hạo, ánh mắt mỗi người nhìn Long Tư Hạo chỉ kém bốc lửa, trái tim nhảy nhót không dứt, giống như chờ bị lật bài, vừa khẩn trương vừa mang đợi.

Lạc Thụy ngồi bên cạnh thấy bốn cô gái trẻ tuổi mặt đầy mong đợi nhìn Long Tư Hạo, anh ta nhìn Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, tôi phát hiện cái này đúng là cùng đi dạo thanh lâu, đã nói tới uống rượu, mấy cô gái này cũng không cần.”

“Nếu tới uống rượu, đương nhiên phải có người rót rượu bồi rượu.” Lăng Hàn Dạ hí mắt nhìn Lạc Thụy nói xong, liền chỉ một cô gái đứng bên phải hỏi: “Cô tên gì?”

Cô gái nhìn Lăng Hàn Dạ, vô cùng lễ phép: “Tôi tên San San.”

“San San? Tên rất hay, cô đi bồi vị Lạc tiên sinh kia đi.” Lăng Hàn Dạ nhìn cô gái tên San San kia nói xong, lại chỉ cô gái thứ hai, câu môi cười, lại chỉ Tô Dịch: “Cô đi bồi vị Tô tiên sinh kia.”

Dứt lời, anh nhìn Long Tư Hạo, nở nụ cười hài hước: “Long thiếu, bây giờ chỉ còn hai cô, anh chọn trước.”

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn lướt qua hai cô gái trẻ tuổi Lăng Hàn Dạ chỉ, sau đó đứng lên, rất sát phong cảnh nói: “Vợ tôi còn ở nhà chờ tôi về làm ấm giường, tôi cần phải về.”

Lăng Hàn Dạ co rút khóe môi, kêu anh lại: “Long thiếu, chưa từng thấy ai sát phong cảnh như anh vậy, phải, anh là một người đàn ông tốt người đàn ông tốt, đi đến đâu đều nhớ vợ, anh không cần thì thôi, tôi muốn cả hai, đừng vội đi, uống cùng tôi hai ly rồi nói sau.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn anh, ngồi vào vị trí lần nữa.

Lạc Thụy thấy cô gái tên San San kia ngồi xuống cạnh anh, rót rượu cho anh, anh nhìn cô ta, hít mắt cười: “San San tiểu thư, tôi không thích phụ nữ ngồi bên cạnh lúc uống rượu, mời cô ngồi vào cạnh vị Lăng thiếu kia, anh ấy thích phụ nữ bồi rượu nhất, nhất là phụ nữ xinh đẹp như cô, lén nói cho cô, giá trị con người của anh ấy cũng không thấp, cô đi bồi anh ấy, tôi đảm bảo cô sẽ không lỗ.”

Cô gái tên San San đó nghe vậy, lập tức ngồi vào cạnh Lăng Hàn Dạ, lúc này ba cô gái ngồi cạnh Lăng Hàn Dạ.

Cô gái ngồi bên cạnh Tô Dịch thấy dáng vẻ nhã nhặn của anh, cô ta cười nhìn anh: “Tô tiên sinh, anh chắc chắn là tiến sĩ phải không?”

Tô Dịch nhàn nhạt liếc người phụ nữ ngồi cạnh anh, mím chặt môi không lên tiếng.

Cô gái kia thấy anh không lên tiếng, chủ động rót rượu, đưa cho anh.

Tô Dịch nhận lấy ly rượu, cũng kêu cô gái ngồi cạnh anh đi qua bên Lăng Hàn Dạ.

Trong phòng bao có sofa lớn sang trọng, lúc này bốn người đều ngồi trên sofa, trừ bên cạnh Lăng Hàn Dạ có bốn cô gái, mỗi bên hai cô ra, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch đều không có cô gái nào ngồi cạnh bồi rượu.

Lăng Hạn Dạ thấy Tô Dịch cũng không cần cô gái kia ngồi cạnh, anh nhìn Tô Dịch, nheo mắt: “Tô thiếu, Long thiếu là vì bảo bối Hiểu Hiểu của anh ấy nên không cần người bồi rượu, anh không có vợ, anh kêu cô ta qua tôi làm gì?”

Tô Dịch vẻ mặt bình thản: “Tôi không cần người bồi rượu.”

Nghe vậy, Lăng Hàn Dạ cũng không khuyên: “Các anh không muốn, tôi ôm hết.”

Anh vì chuyện Lâm Mạch Mạch nên mới nghĩ đến Kim Thịnh, sau đó anh nhìn Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch: “Hãy bớt nói nhảm đi, uống rượu trước, tối nay không sau không về.”

Dứt lời, anh liền kêu bốn cô gái đi rót rượu.

Sau khi bốn cô gái rót rượu xong, Lăng Hàn Dạ bưng ly rượu lên đổ rượu vào miệng.

Lạc Thụy nhìn anh: “Lăng thiếu, mượn rượu giả sầu thì càng sầu, chắc anh biết đạo lý này.”

Tối nay anh nể tình tâm tình Lăng Hàn Dạ không tốt mới tới bồi anh uống rượu, dù sao bọn họ đều là anh em sinh tử.

Anh nghĩ Tổng giám đốc đáp ứng đi cũng vì nguyên nhân này.

Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch không nói gì, cụng ly với Lăng Hàn Dạ.

Lúc mấy người đang hết lòng uống rượu, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch chạy vào, trong miệng còn kêu cứu mạng, một ông già hơn 50 tuổi đuổi theo cô ta.

“Cứu mạng… Cứu mạng…” Trên cổ người phụ nữ đeo xích sắt, khóc la cứu mạng, vừa chạy vào phòng bao vừa khóc quát lên.

Cô ta xuất hiện, đương nhiên làm Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Tô Dịch kinh ngạc.

Ánh mắt bốn người đều dừng trên người người phụ nữ tóc tai bù xù đó, vì tóc cô ta xốc xếch, che mặt cô ta, nên bốn người tạm thời không thấy rõ dung mạo người phụ nữ.

“Cô đứng lại cho tôi, lão tử bỏ tiền để chơi cô, cô chạy cái gì?” Lão già kia mặt đầy tức giận nói, liền đi bắt người phụ nữ lại.

“Cứu mạng… Đừng đụng vào tôi…”

Người phụ nữ thấy lão già kia muốn bắt cô ta, cô ta kêu khóc cứu mạng, chạy về phía đám người Long Tư Hạo, nhưng không cẩn thận bị vấp chân, ngã nằm dưới đất, vừa vặn ngã ngay bên chân Long Tư Hạo.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, thấy là Long Tư Hạo, đầu tiên cả kinh, sau đó kêu khóc: “Thiếu gia, là anh, Thiếu gia, cứu tôi, Thiếu gia cứu tôi…”

Lạc Thụy nhìn người phụ nữ té bên chân Long Tư Hạo, vừa nhìn liền nhận ra cô ta: “Cô… Cô không phải là Lý Tuyết sao? Tại sao cô ở hộp đêm Kim Thịnh?”

Người phụ nữ ngã bên chân Long Tư Hạo chính là Lý Tuyết, cô ta vốn bị đưa đến hộp đêm loại kém, nhưng lại bị bán đến hộp đêm Kim Thịnh, còn gặp phải lão già biến thái.

Lão già kia đối xử với cô ta như chó, cô ta không chịu nổi liền chạy ra ngoài.

Cô ta không nghĩ tới, hộp đêm sang trọng như Kim Thịnh cũng có biến thái.

Lý Tuyết nhìn Lạc Thụy, khóc nói: “Tôi bị người ta bán tới đây.”

Sau đó cô ta vừa khóc vừa nhìn Long Tư Hạo: “Thiếu gia, tôi biết lỗi rồi, anh mau cứu tôi, mau cứu…”

Cô ta còn chưa dứt lời, lão già kia đi về phía cô ta, kéo tay cô ta, muốn lôi cô ta đi.

“Cứu mạng… Buông ra, ông đừng đụng tôi… Buông ra…”

Lý Tuyết liều mạng giãy giụa khỏi sự không chế của lão già, nhưng vì cô ta dùng sức quá mạnh, lão giá kia bóp tay cô ta chặt hơn.

Cô ta rút tay ra, vì quán tính nên nhào tới trước, lần này nhào tới bên chân Tô Dịch.

Tô Dịch thấy Lý Tuyết nhào tới bên chân anh, đôi mắt co rút, mím môi không nói.

Lão già kia thấy cô ta không vùng vẫy, nhân cơ hội tiến lên bắt cô ta.

Lý Tuyết không muốn bị ông mang đi, ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn Tô Dịch, nhưng xuyên qua tròng kính màu trắng, thấy trong mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo và sát ý.

Cô ta bị ánh mắt Tô Dịch dọa sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch, sững sờ: “Anh… Anh…”

Lý Tuyết khiếp sợ nhìn Tô Dịch, thấy anh vóc người gầy gò, trong đầu cô ta thoáng qua tia quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.