Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tư Hạo...”
Nghe được tiếng Lê Hiểu Mạn lo lắng gọi phía sau, anh hơi lùi lại, khóe miệng hơi nhếch, làm người ta không biết liệu có phải là một nụ cười hay không.
Thấy Long Tư Hạo đứng trước tủ quần áo, Lê Hiểu Mạn dù sợ rắn, nhưng vẫn to gan tiến lại gần.
Nhưng cô còn chưa kịp đến gần, liền thấy bàn tay thò vào tủ quần áo của Long Tư Hạo đột nhiên rụt trở về, sau đó anh cau mày, tay trái nắm lấy tay phải, giống như đã bị rắn cắn trúng.
“Tư Hạo...”
Thấy vậy, trong lòng Lê Hiểu Mạn trở nên hoảng hốt, vội đi tới trước người anh lo lắng nhìn: “Tư Hạo, anh sao vậy? Có phải đã bị...”
Chưa đợi cô nói xong, Long Tư Hạo đã nói: “Đúng, Hiểu Hiểu, anh bất hạnh bị rắn cắn, rắn này.. có độc...”
“Có độc?” Sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch, đôi mắt hiện lên vẻ khiếp sợ: “Tư Hạo, anh... Anh sao ròi? Chúng ta mau đến bệnh viện.”
Long Tư Hạo thấy cô kinh hoảng không thôi, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, đáy mắt tựa như có nụ cười, nhưng mày vẫn nhíu chặt như cũ, giọng nói còn thêm chút vô lực: “Hiểu Hiểu... Độc rắn lan ra, đến bệnh viện giờ... không kịp nữa rồi.”
Nghe anh nói không kịp nữa Long Tư Hạo càng thêm hoảng loạn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cô lo lắng nhìn cổ tay phải đang bị tay trái anh giữ lấy: “Em giúp anh hút độc ra.”
Dứt lời, cô liền định cầm lấy tay Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo lại dùng tay kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn sâu một hồi mới buông cô ra, ánh mắt thâm trầm, cười nói: “Ngốc ạ, anh không sao.”
Thấy anh cười, chẳng giống như vẻ mặt khi bị rắn cắn chút nào, Long Tư Hạo hoài nghi cầm tay phải của anh lên, thấy trên đó không hề có vết thương nào, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quá đáng, anh vừa trêu em đó hả?” Cô nhìn anh chằm chằm nhìn anh, hận không thể dùng ánh mắt chém anh thành hai khúc.
Cô lo lắng cho anh như vậy, thế mà anh lại đi lừa cô, đồ khốn.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn vẻ mặt như muốn bổ đôi anh, yêu thương nhìn cô, môi mỏng khẽ cong: “Được rồi, đừng giận, anh chỉ đùa em chút thôi, mà biểu hiện của em khiến anh rất hài lòng đấy.”
Anh vốn muốn diễn thêm một chút, nhưng lại sợ cô quá lo lắng, dù sao cô cũng đang mang thai, anh không thể đùa giỡn quá đáng với cô được.
Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn anh. Thực ra trong lòng cô không quá giận dữ, anh đùa với cô như vậy, cũng chỉ vì muốn thấy cô yêu anh như thế nào.
Cô nhướng mày nhìn anh: “Lần sau không được làm như thế này nữa.”
Long Tư Hạo thấy cô không tức giận, cúi đầu hôn cô: “Làm sao mà dám có lần sau, nếu không nhỡ em bổ đôi anh ra mất?”
Dứt lời, anh thả cô ra, trực tiếp thò tay vào lấy con rắn trong tủ ra.
Thấy vậy Lê Hiểu Mạn cả kinh, đang muốn lui về sau, Long Tư Hạo liền nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực.
Anh cười cười nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Đồ ngốc, không phải sợ, đây là đồ giả, có người dọa thôi.”
“Đồ giả?” Long Tư Hạo kinh ngạc không dám tin nhìn con rắn trên tay Long Tư Hạo, nhìn kỹ mới phát hiện ra là đồ giả.
Cô thế mà lại bị một con rắn giả dọa đến hồn phách đều bay cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu lộ ra vẻ xấu hổ, mắt cô đúng là không tốt, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được.
Nghi đến Long Tư Hạo nói có người muốn dọa để con rắn này trong tủ quần áo, cô nhìn con rắn giả, nghĩ xem đó là ai.
Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, hỏi: “Hiểu Hiểu, em đang suy nghĩ điều gì?”
Lê Hiểu Mạn lấy dũng khí, sờ sờ con rắn giả trên tay Long Tư Hạo, khẽ nheo mắt lại: “Tư Hạo, em đang nghĩ là ai đã làm chuyện này.”
Phòng ngủ của cô và Long Tư Hạo mỗi ngày đều có người vào dòng, cho nên thủ phạm rất có thể là người giúp việc ở đây.
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn, cười: “Hiểu Hiểu, việc này giao cho anh xử lý được rồi, anh muốn tới công ty một lát. Xuống ăn sáng với anh trước đi.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo gật đầu, cùng đi với anh xuống phòng ăn.
Sau khi ăn sáng sau, Long Tư Hạo bảo Lê Hiểu Mạn về phòng ngủ rồi mới tới công ty.
Sau khi anh đi, chú Thành quản gia đưa theo mấy vệ sỹ và người giúp việc vào, được sự đồng ý của Lê Hiểu Mạn tìm và thu dọn rắn giả.
Lê Hiểu Mạn đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, hơi nhăn mày, trong lòng vẫn suy nghĩ là ai làm việc này.
Mà ngoại trừ chuyện này thì trong lòng cô còn đang lo lắng chuyện Hạ Lâm bị thương.
Dù sao Hạ Lâm cũng đang có thai, nếu cô ấy có chuyện gì, hay đứa con có làm sao, vậy chẳng phải Tư Hạo sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật?
Đây là điều cô lo lắng nhất.
Không tới bệnh viện kiểm tra tình trạng của Hạ Lâm thế nào thì cô không thể an tâm được.
Xoay người, đang định bảo chú Thành quản gia kêu tài xế chở cô đi, liền thấy chú Thành đi về phía cô.
“Thiếu phu nhân, không thấy vật khả nghi.” chú Thành nhìn lh, sắc mặt nghiêm trọng.
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi chau mày rồi ôn hòa nhìn quản gia: “Chú Thành, bảo họ không cần tìm nữa, cháu muốn tới bệnh viện, phiền chú giúp cháu thu xếp lái xe.”
Vì mọi chuyện lớn nhỏ trong biệt thự đều do quản gia sắp xếp, ra vào biệt thự cũng cần giấy thông hành, vậy nên Lê Hiểu Mạn muốn rời khỏi biệt thự cũng sẽ tùy thuộc vào sắp xếp của chú Thành.
Cô giờ giống như bị hạn chế tự do, ra vào biệt thự rất phiền phức. Nhưng thực ra Long Tư Hạo không hạn chế tự do của cô, anh cho cô ra vào thoải mái, nhưng nhất định phải có người đi theo, để bảo vệ cô.
Chú Thành thấy cô nói muốn đi bệnh viện, liền cung kính hỏi thăm: “Có phải nói với thiếu gia một tiếng không?”
Lê Hiểu Mạn cười nói: “Tạm thời đừng nói cho anh ấy.”
Cô chỉ đến bệnh viện xem tình trạng của Hạ Lâm mà thôi, không phải làm chuyện gì nguy hiểm nên cảm thấy không cần phải nói cả chuyện nhỏ này cho anh biết.
Nhất định anh rất bận ở công ty, cô không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà phải quấy rầy anh.
Chú Thành thấy cô không nói cho Long Tư Hạo, nên cũng không nghĩ sẽ báo cho Long Tư Hạo chuyện này.
Vì Lê Hiểu Mạn đang có thai, ông không yên lòng, liền tự mình đi theo cô đến bệnh viện.
Hơn nữa, vì đảm bảo an toàn cho lh, đoàn hộ tống còn có thêm tám vệ sỹ.