Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hơi thở của cô, mùi hương của cô tiếp sát lượn lờ gần mũi Hoắc Vân Hy.
Anh ta ngẩn ra, đôi mắt lãnh mị buộc chặt, nhìn Lê Hiểu Mạn đang lại gần mình.
Đôi môi hồng hào của cô dán gần tai anh ta, âm thanh nhỏ nhẹ: “Hoắc Vân Hy, đừng có tự tin như thế, tôi có thể leo lên xe bất cứ ai, cũng không có hứng thú với xe công cộng chở giải thưởng Oscar, nghe cho rõ đây,tôi mặc thế nào chẳng liên quan gì đến anh, anh đã mất đi tư cách để tôi làm mọi chuyện vì anh, anh không xứng để tôi phí tế bào não mà đi quyến rũ anh.”
Dứt lời Lê Hiểu Mạn nhàn nhạt nhìn anh ta, đầu gối hung hăng húc vào bụng dưới anh ta một cái.
“Ư…Mạn Mạn…Mạn Mạn…. Cô…” Hoắc Vân Hy kêu đau, đôi mắt phẫn nộ nhìn Lê Hiểu Mạn.
Mà Lê Hiểu Mạn lại nhân lúc anh ta khom người mà né tránh khỏi anh ta, cố ném chiếc túi xách vào anh ta, vừa vặn ném đúng chiếc mũi xinh đẹp của anh ta.
“Lê Hiểu Mạn…” sắc mặt Hoắc Vân Hy xanh mét tức giận hét to.
Lê Hiểu Mạn liếc anh ta, đôi môi hồng cong lên, lập tức chẳng thèm quay đầu mà đi ra ngoài phòng khách.
Cô vừa ra phòng khách, Hoắc Vân Hy liền nắm chặt cổ tay cô.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, đôi mắt nheo lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh làm gì?”
Hoắc Vân Hy tức giận khinh thường nhìn cô, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Nếu không phải Lâm Lâm bảo tôi tới đón cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ cùng cô trở về sao? Lâm Lâm lượng thiện rộng lượng như thế sao lại có người chị tâm cơ nặng như cô vậy?”
Lê Hiểu Mạn nghe anh ta nói Hạ Lâm lương thiện, suýt chút nữa thì phun ra búng máu, cô thật không biết Hoắc Vân Hy dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá một người tốt hay xấu.
Anh ta đúng là ‘không giống người bình thường’, ánh mắt trưởng thành theo bàn chân mà thôi.
Lê Hiểu Mạn bị Hoắc Vân Hy lôi kéo, mạnh mẽ nhét vào xe của anh ta.
Hoắc gia nằm trên sườn núi phía đông của thành phố K, hai bên đường bằng phẳng là những dãy cây cao lớn, đi lên giữa sườn núi có thể thấy được biệt thự trang viên, diện tích xung quanh rất lớn, có hồ nước trong suốt, vườn hoa rực rỡ, phía sau vườn hoa còn có một ngọn núi lớn, hoàn cảnh xung quanh cực kì yên tĩnh, thanh lịch.
Một chiếc Bentley màu đen tiến vào Hoắc gia, Lê Hiểu Mạn xuống xe, từ trong ví lấy ra một tờ 1 tệ, dắt vào chỗ tay lái, thấy Hoắc Vân Hy xuống xe nhân tiện nhét vào tay anh ta.
Thấy vậy, Hoắc Vân Hy trừng mắt, không hiểu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Cô có ý gì?”
Lê Hiểu Mạn nhướn mày mỉm cười: “Lái xe Hoắc, đó là tiền lái xe của anh đó, đừng ngại nhiều, giá trị của anh chỉ từng đó thôi.”
Dứt lời cô tao nhã xoay người, túi xách trong tay vung một cái vung đúng mặt anh ta, hơn nữa còn chẳng thèm nhìn mà trực tiếp đi thẳng vào phòng khách.
Hoắc Vân Hy cầm tờ một tệ trong tay, hung hăng trừng bóng lưng Lê Hiểu Mạn, ánh mắt cực kì sắc bén, hận không thể xông lên bóp chết cô.
Giá trị của anh ta chỉ đáng 1 tệ sao? Trước kia sao anh ta không phát hiện người đàn bà này biết làm người ta tức giận như thế, xem ra trước kia cô nhu nhược yếu đuối đều là giả vờ, quả nhiên là người đàn bà tâm cơ nặng.
Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy một trước một sau vào phòng khách, vừa lúc thấy Hoắc Nghiệp Hoằng từ trên lầu đi xuống, đi chung với ông là người mà lh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đàn ông tuấn mỹ kia lại xuất hiện ở Hoắc gia.