Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 210: Chương 210: Đừng nghĩ thoát khỏi anh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn nghe cô ta nói, lúc này mới biết tại sao cô cảm thấy cô ta quen mắt, thì ra cô và cô ta có năm phần tương tự, nhưng vì mắt cô ta màu nâu, ngũ quan người phương Tây, hơn nữa vừa rồi cô bất ngờ nên bỏ quên.

Lê Hiểu Mạn nắm tay càng chặt, ánh mắt trong veo lạnh nhạt nhìn Sophie: “Cho nên?”

Sophie ôn uyển hào phóng cười một tiếng, thanh âm kiều nhu êm tai: “Cho nên chúng ta đều không phải là người Tư Hạo thích nhất, nhưng khác biệt giữa tôi và cô chính là, tôi là người phụ nữ đầu tiên của Tư Hạo, cũng là người phụ nữ anh ấy thề phải chăm sóc cả đời, là phụ nữ quan trong nhất trong sinh mạng của anh ấy…”

Nói tới đây, Sophie cầm dây chuyền thiết kế đặc biệt cô ta đang đeo lên, trong mắt lướt qua tia hạnh phúc, ánh mắt trở nên nhu mì: “Sợi dây chuyền này Tư Hạo thiết kế cho tôi, tên là tâm vĩnh hằng, Lê tiểu thư, tôi nói những điều này không phải khoe khoang với cô, mà là hi vọng cô biết, mặc dù người Tư Hạo thích nhất không phải là tôi, nhưng anh ấy cũng rất quan tâm tôi, chuyện tôi và anh ấy cùng trải qua, cô không cách nào tưởng tượng được.”

Trong lòng Lê Hiểu Mạn quặn đau như kim đâm, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ ra vẻ nhìn, ánh mắt hòa nhã nhìn cô ta: “Người anh ấy thích nhất là ai?”

Sophie ôn uyển cười: “Một người phụ nữ cũng tương tự tôi và cô, Lê tiểu thư, tôi còn có việc, không quấy rầy cô nữa, lời tôi nói, hi vọng cô có thể nghĩ kỹ, tôi không hi vọng tới đây lần thứ hai.”

Dứt lời, Sophie liền ưu nhã cười với Lê Hiểu Mạn, đi ra ngoài, lúc gần tới cửa phòng tắm, cô ta ngừng lại, nhìn cô: “Lê tiểu thư, nếu như cô không muốn tiếp tục làm thế thân thì nhân lúc còn sớm, đoạn tuyệt quan hệ với Tư Hạo, Tư Hạo là vị hôn phu của tôi, cho nên tôi sẽ không ngồi yên phớt lờ, tôi tin Lê tiểu thư là một người hiểu chuyện, hẳn biết phải làm sao.”

Đến khi lời nói và bóng người Sophie đều biến mất khỏi phòng tắm, Lê Hiểu Mạn mới thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên nụ cười tự giễu, đến tột cùng là cô quá ngu ngốc, hay là Long Tư Hạo quá biết gạt người?

Lời của Long Tư Hạo và người phụ nữ kia, cô nên tin ai đây?

Nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt, Long Tư Hạo, anh thật sự xem em là thế thân sao?

Loại cảm giác bị lường gạt này cực kỳ khó chịu, cô ngồi chồm hổm, hai tay ôm đầu gối, nước mắt trong suốt vạch qua khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp.



Lúc Long Tư Hạo trở về, Lê Hiểu Mạn ngồi trên sofa trong phòng khách sang trọng, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn như lớp băng đông lại.

Long Tư Hạo đi vào liền cảm thấy bầu không khí có gì không đúng, anh vừa đến gần Lê Hiểu Mạn vừa nhìn cô, vươn tay nâng cằm cô: “Thế nào? Ghét anh về trễ?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, cô giao chìa khóa cho Long Tư Hạo, sau đó đứng lên, cầm hành lý đã sớm thu xếp xong, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: “Giao chìa khóa cho trợ lý Lạc giúp tôi.”

Dứt lời, cô muốn đi qua người Long Tư Hạo, bị anh kéo lại.

Anh nheo mắt, ánh mắt khóa chặt cô: “Hiểu Hiểu, em đây là ý gì?”

Lê Hiểu Mạn ngước mắt lạnh nhạt nhìn anh, nụ cười mang theo mấy phần giễu cợt: “Không có ý gì, xin anh buông tay, Long tiên sinh.”

Long Tư Hạo thấy biểu tình lạnh lùng của cô, anh cau mày, tay dùng sức kéo cô vào trong ngực anh, môi mỏng khẽ nhấp: “Anh không thể nào buông tay, Hiểu Hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc anh rời đi, không phải cô còn rất tốt sao? Trong thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện gì.

“Buông tôi ra…” Lê Hiểu Mạn giùng giằng muốn thoát khỏi Long Tư Hạo, nhưng Long Tư Hạo ôm chặt cô không buông tay.

Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định: “Long Tư Hạo, xin anh buông tay, tôi và anh không có gì để nói, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn gặp lại anh.”

Nghe cô nói, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, buông cô ra, đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ cứng rắn, môi mỏng mím chặt.

Lê Hiểu Mạn không nhìn anh, cầm hành lý rời đi, chẳng qua cô còn chưa đi tới cửa, thanh âm chìm lạnh của Long Tư Hạo vang lên sau lưng cô.

“Nếu em bước ra cánh cửa này, cậu em cả đời này cũng không ra được.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn siết chặt hai tay, lạnh lùng xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt lãnh mị của Long Tư Hạo, câu môi cười nhạt: “Ha ha… Long tiên sinh, uy hiếp phụ nữ, anh còn là đàn ông sao?”

Ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Anh có phải đàn ông hay không, không phải em rất rõ sao?”

Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi dưới, lạnh lùng nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh đủ rồi.”

Long Tư Hạo cất bước đi tới, đoạt lấy hành lý trong tay cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Hiểu Hiểu, hi vọng chuyện hôm nay không có lần thứ hai…”

Anh đưa tay vuốt mặt cô: “Nhớ, anh không thể nào để em rời đi nữa, cả đời này, em cũng đừng nghĩ thoát khỏi anh.”

Dứt lời, một tay anh nắm cổ tay cô, một tay khác cầm hành lý cô, cưỡng ép kéo cô vào phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.