Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 247: Chương 247: Gặp được nhau, một màn khiếp sợ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đầu bên kia, Hoắc Nghiệp Hồng nói xong liền nặng nề thở dài một hơi, sau đó cúp điện thoại.

Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại di động, liên hệ lời nói của Hoắc Nghiệp Hồng và Hoắc Vân Hy lại với nhau, ông nội cũng không có nói rõ là cái gì, nhưng ý của ông, cô rất rõ ràng.

Ông muốn nói cho cô biết, Long Tư Hạo tiếp cận cô là có mục đích.

Hoắc Vân Hy nói như vậy, cô có thể cho rằng đang chia rẽ, thế nhưng nếu như ngay cả ông nội cũng nói như vậy, cô có thể không tin sao?

Lẽ nào Long Tư Hạo thật sự chỉ đang lợi dụng cô sao? Mọi thứ anh làm với cô đều là giả sao?

Tim cô bắt đầu đau xót, lòng chưa từng loạn thế này bao giờ.

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo cầm ảnh chụp đi đến, thấy sắc mặt cô khác thường đứng yên bất động, hàng lông mày anh tuấn hơi nhíu lại, dắt tay nhỏ bé của nàng, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Ảnh đã xong rồi, chúng ta đi nhận giấy hôn thú.”

“Không.” Giọng Lê Hiểu Mạn hờ hững, lạnh lùng gạt tay Long Tư Hạo, ngước mắt ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Long Tư Hạo, mục đích của anh đã đạt được rồi, kết hôn còn có ý nghĩa gì sao?”

Long Tư Hạo bởi vì sự hờ hững đột ngột của cô, trong lòng hít thở không thông, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh trói chặt cô, ánh mắt trở nên sắc bén: “Vừa rồi ai đã gọi điện thoại cho em? Anh đã đạt được mục đích gì?”

Dứt lời, anh định cầm lấy di động Lê Hiểu Mạn kiểm tra lịch sử cuộc gọi, lại bị Lê Hiểu Mạn né tránh.

Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đến thấu xương: “Được rồi, Long Tư Hạo, em nói chuyện điện thoại với ai là quyền tự do của em, không cần anh xen vào, còn nữa, em không thể nào gả cho anh.”

Thái độ cô lạnh lùng, lời nói lạnh như băng khiến cho Long Tư Hạo hít thở không thông, anh đã sợ sẽ xảy ra biến cố gì, lại không ngờ rằng sau khi cô nghe một cuộc điện thoại lại thật sự xảy ra chuyện.

Lẽ nào anh yêu cô, muốn cưới cô, muốn cô trở thành vợ anh, muốn cùng cô xây dựng một gia đình, muốn dùng hôn nhân để giữ lấy cô, muốn được chăm sóc cô cả cuộc đời cũng khó khăn như thế sao?

Đôi mắt trong veo như nước của Lê Hiểu Mạn nheo lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn sự đau đớn hiện ra nơi mi tâm của Long Tư Hạo, thái độ kiên quyết: “Long Tư Hạo, có nói lại một ngàn lần cũng vẫn thế, em sẽ không gả cho anh.”

Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo híp chặt, đáy mắt xẹt qua tia thống khổ nồng đậm, đôi mắt trầm lãnh chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu linh hồn cô, ánh mắt của anh sắc bén như kiếm: “Vì sao không gả cho anh? Em phải cho anh một lý do.”

Hai tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn siết chặt, dời ánh mắt đi nơi khác, đôi mắt trong suốt nổi lên một tầng hơi nước, khóe mắt dần dần ẩm ướt, cắn chặt môi dưới: “Không có lý do gì cả, em không muốn gả cho anh, em không thương anh, mặc kệ anh có mục đích, em rất cám ơn anh đã đối xử tốt với em lâu như thế, nhưng mà cảm kích không giống với tình yêu, em không muốn bởi vì cảm kích một người, mà mù quáng gả cho người đó, em đã sai một lần, em không muốn lại sai lần thứ hai, xin lỗi! Anh không phải đối tượng em muốn kết hôn, vì hạnh phúc của em, em sẽ không gả cho anh.”

Dứt lời, cô đang định rời đi, cổ tay mảnh khảnh của cô lập tức bị Long Tư Hạo kéo lại.

“Buông tay!” Cô ngước mắt, đối chọi với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nơi đó u ám giống như không đáy, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại khiến người khác rùng mình.

Bàn tay trắng nõn của Long Tư Hạo bóp chặt cổ tay cô, đáy lòng đau nhức lan tràn đến toàn thân, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh trói chặt cô, môi mỏng khẽ nhếch: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không tin những gì em nói, anh không tin em thật sự không có chút tình cảm nào với anh.”

Lê Hiểu Mạn vùng vẫy cổ tay đang bị anh bóp chặt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, xin anh buông tay, đối với anh em chỉ có lòng cảm kích, không có tình yêu.”

Long Tư Hạo không buông ta cô ra, bóp chặt cổ tay cô, cưỡng ép lôi cô đến chiếc Rolls-Royce cách đó không ra.

Lê Hiểu Mạn thấy thế, ra sức vùng vẫy lớn tiếng: “Long Tư Hạo, đủ rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi, còn dây dưa với em như thế rất thú vị sao?”

Long Tư Hạo khựng lại vì lời nói này của cô, ánh mắt nhạy cảm thâm trầm trói chặt cô, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh đi vài phần: “Anh đạt được mục đích gì?”

Lê Hiểu Mạn nghiêng đầu chuyển tầm mắt không nhìn anh, giọng nói thờ ơ: “Đến bây giờ anh vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ nữa sao? Tự bản thân đã làm gì anh còn không biết rõ à? Vì sao anh lại âm thầm thu mua cổ phần của Hoắc thị? Định đối phó với ông nội sao? Hoắc thị lâm vào nguy cơ như hôm nay, ông nội bị bệnh, không phải một tay anh tạo thành sao? Còn có Hoắc Vân Hy, vì hãm hại anh ta ngồi tù, anh làm hại đến tính mạng của người khác, bảo vệ bị Hoắc Vân Hy làm bị thương chính là người dưới tay anh!! Anh tiếp cận em, là vì để đả kích Hoắc Vân Hy, biết ông nội tặng cho em mười lăm phần trăm cổ phần công ty, bảo em chuyển cho anh, anh dám nói anh làm những chuyện này đều không có mục đích không? Anh vẫn luôn lợi dụng em, mọi thứ anh làm vì em đều là giả, Long Tư Hạo, em không ngờ lòng dạ anh lại xấu xa như thế, em và anh không cùng đường, ở bên anh, em rất mệt mỏi, mong anh tránh xa em ra.”

Dứt lời, cô không để tâm đến sự đau đớn nơi cổ tay, ra sức gạt bỏ tay Long Tư Hạo, sau đó đi lướt qua anh.

“Hiểu Hiểu...” Thấy thế, Long Tư Hạo đang định kéo cô lại lần nữa, nhưng lần này cô tránh được.

Đôi mắt trong veo như nước của cô nheo lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn anh: “Đừng gọi tôi là Hiểu Hiểu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.