Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nữ giúp việc trong biệt thự đều trãi qua kiểm tranh đánh giá, đủ tiêu chuẩn mới được giữ lại, chưa từng có ai dám to gan tiếp cận anh, trừ khi trong lòng có dã tâm.
Cho nên khi Trần Lan cố ý tiếp cận anh, đã khiến cho anh hoài nghi, vì vậy anh đã điều tra qua Trần Lan, biết cô ta đang tiếp xúc với một người thần bí, nhưng anh vẫn tra không ra người thần bí kia là ai.
Điều duy nhất anh có thể xác định chính là người thần bí kia không phải Long Quân Triệt, mà anh cũng nghĩ không ra, ngoại trừ Long Quân Triệt, còn có ai sẽ cài người bên cạnh anh.
Vì tra ra thân phận của người thần bí kia, anh chỉ có thể cố tình để cho Trần Lan tiếp cận anh, khiến cô ta nghĩ mình đã thành công.
Nhưng mà hôm nay chuyện Lê Hiểu Mạn ngã lầu đã cảnh tỉnh anh, ngay từ đầu anh chỉ muốn lợi dụng Trần Lan để dẫn dụ người thần bí sau lưng cô ta, lại suýt chút nữa quên mất Trần Lan cũng là một người có thể gây nguy hiểm cho Hiểu Hiểu.
Nếu như Trần Lan thừa dịp anh không chú ý ra tay với Hiểu Hiểu, vậy chẳng phải là khó lòng phòng bị sao, cho nên anh thà rằng cứ như vậy đánh mất đi cơ hội tra ra người thần bí kia, cũng tuyệt đối không giữ Trần Lan lại.
Giọng nói của anh lạnh lùng thấu xương, ngữ khí kiên định: “Hiện tại chuyện quan trọng với tôi nhất chính là sự an toàn của Hiểu Hiểu. . .”
Sau khi cúp điện thoại của Lạc Thụy, anh liền bảo chú Thành gọi Trần Lan đến phòng đọc sách.
Trần Lan đến phòng đọc sách, vẻ mặt mừng rỡ, hai mắt không che giấu sự si mê: “Thiếu gia, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng cô ta lúc này có chút kích động, nghĩ đến chuyện lần đầu tiên Long Tư Hạo chỉ đích danh muốn gặp cô ta, cô ta liền không nhịn được sự kích động.
Lúc này, tâm trạng cô ta giống như phi tử được hoàng thượng lật bài sủng hạnh, lòng tràn đầy sự vui mừng, hồi hộp cùng ngượng ngùng.
Long Tư Hạo ngồi trên ghế xoay màu đen bằng da thật, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn cô ta, tự tay ném con rắn giả màu xanh trên bàn làm việc của mình đến bên chân cô ta.
Đột nhiên nhìn thấy con rắn giả cực kỳ giống thật như thế, Trần Lan sợ đến lui lại một bước dài, bước chân loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hô lên: “Rắn...Rắn. . .”
Thấy cô sợ đến nỗi ngồi sụp xuống đất, ánh mắt Long Tư Hạo phát lạnh, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Lan, cuối thân thể anh tuấn, nhặt con rắn giả kia lên, môi mỏng khẽ nở nụ cười lãnh mị, giọng nói trầm lạnh: “Sao hả? Đồ của mình cũng sợ?”
Nhìn thứ trên tay Long Tư Hạo, đôi mắt Trần Lan lóe lên vẻ bối rối, lập tức mờ mịt nhìn anh: “Thiếu...Thiếu gia, tôi...Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Khóe môi Long Tư Hạo để lộ nụ cười khát máu, đột nhiên tay anh buông lỏng, con rắn giả kia rơi lên người Trần Lan .
Bàn tay trắng nõn của anh nhanh như chớp bóp lấy cổ cô ta, ánh mắt thâm độc, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: “Rắn giả trong tủ quần áo của Hiểu Hiểu là cô bỏ vào.”
Anh dùng câu khẳng định, mà không phải là câu hỏi.
Trần Lan bị bóp cổ sắc mặt đỏ lên, hai mắt hoảng sợ nhìn Long Tư Hạo, anh lúc này cùng người đàn ông ưu nhã cao quý thường ngày giống như hai người.
“Thiếu...Thiếu gia, anh...Rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Tôi...Khụ...Khụ...Tôi nghe không hiểu, thiếu gia...Anh...Thả..., a...Cứu...cứu mạng...”
Mắt cô ta đầy vẻ hoảng sợ, nam thần trong lòng nháy mắt biến thành ác ma, ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.
Đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương của Long Tư Hạo nheo lại, ánh mắt hung ác nhìn cô ta, môi mỏng nở nụ cười khát máu, giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô, chẳng qua là những ai từng làm hại Hiểu Hiểu tôi đều sẽ không dễ dàng buông tha, cả đời này cô đều sẽ sống trong sợ hãi, cho đến khi chết mới thôi.”
Dứt lời, anh buông lỏng tay, ngồi dậy đi thẳng ra khỏi phòng đọc sách, không hề nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Trần Lan thấy thế, sắc mặt hoảng hốt, lập tức nhào đến bên chân anh, vẻ mặt hoảng sợ cùng khó hiểu nhìn anh, vừa khóc vừa nói: “Thiếu gia, có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không, tôi không có làm hại thiếu phu nhân, tôi thật sự không có, tôi đã làm sai điều gì, sao thiếu gia lại đối xử với tôi như thế, trước đây anh không đối xử với tôi như thế, chẳng phải trước đây anh rất thích tôi sao? Thiếu gia, không phải anh rất yêu thích tôi sao?”
Long Tư Hạo nheo mắt, dùng tư thế ngạo nghễ liếc nhìn cô ta, khóe môi lạnh lùng cong lên: “Tôi rất thích cô sao? Cô cảm thấy mình có tư cách này? Tôi đã từng nói thích cô sao?”
Trần Lan nhìn sắc mặt lãnh mị khiếp người của anh, vội vàng nói: “Đúng là anh chưa từng nói, Nhưng...Nhưng anh đối xử với tôi không giống với những cô gái khác, ngoại trừ thiếu phu nhân, anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác, nhưng anh lại nhìn tôi, còn nở nụ cười với tôi, lại còn khen tôi nhu mì động lòng người, cao nhã thanh khiết, muốn ăn đồ ăn tôi làm, hơn nữa còn rất hòa nhã với tôi...Những thứ này chẳng lẽ không phải là biểu hiện anh thích tôi sao?”