Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 664: Chương 664: Hiểu Hiểu, anh cùng em PA.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn đưa tay đẩy anh: “Đây là phòng bếp.”

“Vậy chúng ta lên giường.” Long Tư Hạo nhìn cô, không để cho cô có cơ hội từ chối, khom lưng bế cô lên đi thẳng đến phòng ngủ.

Vốn dĩ Tiểu Nghiên Nghiên chơi game trên Ipad trong phòng vừa đúng lúc đi ra, nhìn thấy Long Tư Hạo bế mẹ mình, cô bé chớp chớp đôi mắt nhỏ, đang định lên tiếng, ba cô bé đã lên tiếng trước.

“Nghiên Nghiên, ba và mẹ con có chính sự cần làm, con...”

Tiểu Nghiên Nghiên cắt đứt lời ba mình, giọng nói non nớt: “Chính sự gì ạ? Lại định cuốn ga trải giường sao? Ba, mẹ, hai người tiết chế chút đi ạ! Lỡ như mẹ lại có thai trước khi cưới thì sao ạ?”

Tiểu Nghiên Nghiên nói xong liền xoay người trở về phòng ngủ của mình, trước khi đóng cửa, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn ba mẹ mình nói: “Ba và mẹ nhỏ tiếng chút, nếu không... Sẽ ảnh hưởng đến trẻ con như con, con không muốn nghe được âm thanh hai người phát ra đâu ạ.”

Dứt lời, cô bé liền đóng cửa lại, để lại Lê Hiểu Mạn cùng Long Tư Hạo với bầu không khí xấu hổ, hai người đều trợn to mắt, không thể tin được người vừa mới nói chuyện với hai người là con gái bảo bối mới bốn tuổi của họ.

Cô bé nghe được âm thanh khi nào?

Tỉnh hồn lại, Long Tư Hạo bế Lê Hiểu Mạn đi thẳng vào phòng ngủ, lập tức nhấc chân đá cửa phòng lại.

Lê Hiểu Mạn thấy thế, nheo mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, em còn rất nhiều chuyện cần làm, không có thời gian chơi đùa với anh.”

Long Tư Hạo bế cô lên giường, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em không có thời gian, anh có, anh chơi đùa cùng em.”

“Long Tư... Ưm ưm... Hạo... Ưm... Em thật sự bận rất nhiều việc...”

Long Tư Hạo mỉm cười nhìn cô, đáy mắt cháy lên ngọn lửa dục: “Làm xong sẽ đi làm việc.”

Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn anh: “Làm việc xong trước đã.”

Long Tư Hạo cười tà mị: “Vừa làm vừa làm việc.”

“Anh... Ưm ưm...”

Lê Hiểu Mạn chưa nói xong đã bị Long Tư Hạo nuốt vào, cô bị anh hôn mãnh liệt, đầu óc choáng váng, buộc phải cùng anh lăn lộn cả buổi.

Trong lúc đó, cơm trưa của Tiểu Nghiên Nghiên là do Lạc Thụy tự mình đến đưa cô bé đi Ngự Yến Lâu ăn.

Buổi tối, khi Lạc Thụy đưa Tiểu Nghiên Nghiên trở về, hai người vẫn còn ở trong phòng.

Sau khi Lê Hiểu Mạn ngủ say, anh giúp cô lau sạch xong mới rời khỏi phòng ngủ.

Vận động cả ngày, tinh thần anh vẫn sảng khoái như cũ.

Lạc Thụy chơi game cùng Tiểu Nghiên Nghiên ở phòng khách, nhìn thấy Long Tư Hạo đi ra, mới rời khỏi.

Tiểu Nghiên Nghiên đang chơi game, liếc mắt nhìn ba mình, khẽ nhíu mày, chu đôi môi nhỏ nhắn: “Con đói rồi.”

Sau khi cô bé cùng Lạc Thụy đến Ngự Yến Lâu ăn cơm trưa, Lạc Thụy dẫn cô bé đi chơi đến tối mới trở về, cho nên vẫn chưa ăn cơm chiều.

Mà sau khi cô bé ăn xong thức ăn Long Tư Hạo làm, cái miệng nhỏ nhắn liền kén chọn, thức ăn ở Ngự Yến Lâu không hợp khẩu vị cô bé, cô bé thích ăn cơm ba mình nấu hơn.

Mắt Long Tư Hạo đầy ý cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Muốn ăn cái gì, ba làm cho con.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhướng nhướng mày: “Muốn ăn mì cán bằng tay.”

“Được, ba lập tức đi làm, bảo bối chờ lát nhé.” Long Tư Hạo cưng chìu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, nói xong liền sải bước đi vào phòng bếp.

Tiểu Nghiên Nghiên buông Ipad xuống, chớp đôi mắt nhỏ nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Ba, ba và mẹ cuốn ga trải giường cả ngày, không mệt mỏi sao ạ?”

Long Tư Hạo kéo kéo khóe môi, xoay người nheo chặt mắt, liếc nhìn cô bé sầm mặt: “Nghiên Nghiên, những lời này là ai dạy con?”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt đầy vẻ vô tội: “Là ba dạy đó!”

Dứt lời, cô bé chu đôi môi anh đào: “Ba, con thật sự đói bụng.”

Nhìn thấy Tiểu Nghiên Nghiên chu môi, Long Tư Hạo không nỡ, lập tức xoay người đi vào phòng bếp.

Tiểu Nghiên Nghiên cũng đi vào theo, nhìn thấy Long Tư Hạo đang nhào bột, cô bé đi đến, cười hì hì nhìn anh: “Ba, con cũng muốn nhào bột, có thể dạy con được không?”

“Con muốn nhào bột?” Long Tư Hạo nhìn cô bé bốn tuổi trước mặt mình, cong môi cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Bảo bối, nhào bột trông đơn giản nhưng cần kỹ thuật, con còn chưa đến năm tuổi sao có đủ sức lực, ra phòng khách xem ti vi, ba làm xong sẽ gọi con, có được không?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Nhưng con rất muốn học! Ba, ba dạy con đi!”

Nhìn thấy Tiểu Nghiên Nghiên kiên trì như thế, Long Tư Hạo liền nhìn cô bé hỏi: “Nhất định muốn học?”

“Vâng ạ!” Tiểu Nghiên Nghiên liên tục gật đầu, cười ngọt ngào với Long Tư Hạo: “Vậy là ba đồng ý dạy con rồi sao?”

Cô bé vui vẻ liền gọi ba, không vui vẻ cũng gọi ba.

Long Tư Hạo ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn cô bé, ánh mắt dịu dàng cưng chìu: “Nếu bảo bối muốn học như vậy, đương nhiên ba cam tâm tình nguyện dạy, hiếu học là đứa trẻ ngoan.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Long Tư Hạo chớp đôi mắt nhỏ, cảm thấy ba của mình rất dịu dàng, rất đáng yêu!

Cô bé nhìn Long Tư Hạo với ánh mắt đầy mong đợi: “Ba, ngày mai con muốn đi công viên chơi, ba có thể đưa con đi không ạ? Những bạn nhỏ khác đều có ba và mẹ dẫn đi chơi, con cảm thấy cho bọn họ thật hạnh phúc, nhưng ba Hàn vẫn luôn bận rội, cũng chỉ có mẹ chơi với con, mỗi lần đều bạn nhỏ hỏi sao ba con không đến, ba, con muốn ba chơi với con....”

Nói xong lời cuối cùng, Tiểu Nghiên Nghiên nhíu nhíu hàng chân mày nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng.

Long Tư Hạo thấy thế, tim khẽ nhói, đưa tay bế cô bé lên, trong mắt đầy vẻ áy náy: “Nghiên Nghiên, xin lỗi! Là ba sai, mai ba sẽ đi cùng con, sau này Nghiên Nghiên muốn đi đâu cứ nói với ba, ba nhất định đi cùng con, còn có mẹ, cả nhà chúng ta sẽ không rời xa nữa.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhướng mày nhìn Long Tư Hạo: “Ba, là do ba nói đó! Không được đổi ý, sau này con muốn đi đâu, ba đều phải đi cùng con, còn có mẹ nữa.”

“Chuyện đã hứa với bảo bối, ba sẽ vĩnh viễn không đổi ý.” Long Tư Hạo cưng chìu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Chúng ta ngoéo tay nào.”

“Vâng ạ!” Tiểu Nghiên Nghiên cười ngọt ngào với Long Tư Hạo, đưa ngón tay út ra.

...

Sau buổi cơm tối, Long Tư Hạo chơi cùng Tiểu Nghiên Nghiên, sau khi cô bé ngủ, anh mới trở về phòng ngủ cùng Lê Hiểu Mạn.

Ở bên cạnh con gái và vợ, cuộc sống như thế là thứ anh từng mong muốn nhất, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Anh cảm thấy rất may mắn khi có ngày hôm nay, rất cảm kích Hiểu Hiểu đã sinh cho anh một cô con gái vừa thông minh vừa hiểu chuyện.

Nghiên Nghiên là con gái của anh, đây là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng chuyện duy nhất khiến anh nghi ngờ chính là rốt cuộc Nghiên Nghiên được sinh ra bằng cách nào?

Trong ký ức của anh, kể từ khi biết Hiểu Hiểu mang thai đứa con duy nhất của hai người, mãi cho đến khi bọn họ xa nhau, anh không có chạm vào cô, theo lý thuyết, Hiểu Hiểu không cách nào mang thai con anh được.

Trừ khi giống như Lạc Thụy nói, Nghiên Nghiên là kết quả của việc thụ tinh nhân tạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.