Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 699: Chương 699: Hiểu Hiêu đau lòng cho Long Dập.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoắc Vân Hy thấy Long Quân Triệt im lặng không nói gì liền nhìn ông ta hỏi: “Ông không tán thành chuyện tôi đoạt Mạn Mạn lại sao?”

Long Quân Triệt hơi nhíu mày, năm năm trước ông ta vì kích anh ta thay đổi thái độ cương quyết, kích động anh ta hợp tác với mình để đối phó với Long Tư Hạo, ông ta mới nói như vậy, nhưng mà hiện tại ông ta rất không đồng ý anh ta dùng cách cướp đoạt Lê Hiểu Mạn.

Ông ta hy vọng anh ta có thể dùng sự chân thành của mình để đả đọng Lê Hiểu Mạn, còn Long Tư Hạo, mặc kệ anh ta đối phó thế nào ông ta cũng không có ý kiến, ông ta đang muốn hai người bọn họ tự giết lẫn nhau.

Ông ta nhếch môi nở nụ cười bí hiểm với Hoắc Vân Hy: “Hiện tại chuyện cậu cần làm chính là đánh bại Long Tư Hạo trước còn Mạn Mạn, chờ cậu đánh bại được Long Tư Hạo cô lại dùng tấm lòng cuả mình để đả động cô ấy.”

Lời của Long Quân Triệt, Hoắc Vân Hy đồng ý, dùng chân thành đi đả động so với cướp đoạt thì tốt hơn nhiều.

Anh ta lập tức hỏi Long Quân Triệt: “Ông muốn đối phó Long Tư Hạo thế nào?”

“Trước tiên xuống tay công tay hắn ta, tôi muốn từng bước để hắn trở thành hai bàn tay trắng.”

Hoắc Vân Hy nheo mắt: “Ông có kế hoạch sao?”

Long Quân Triệt không đáp Hoắc Vân Hy mà xoay người nhìn ltn, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Nhã Tâm, em đừng trách tôi, có trách thì trách Long Tư Hạo là con trai của em và Hoắc Thần Phong.

Cũng chỉ có thể trách Long Tư Hạo quá giống Hoắc Thần Phong, tôi chỉ nhìn thấy hắn thì sẽ nghĩ tới ông ta.

Hoắc Thần Phong đoạt em đi rồi còn hại chết em, nếu em không gả cho ông ta thì em sẽ không phải chết.

Uổng công em chung tình thắm thiết với ông ta, ông ta lại cô phụ em, còn cùng người đàn bà khác sinh con trai.

Ông ta phụ em như vậy sao đến chết em còn yêu ông ta?

Tôi không phải là anh trai ruột của em vì sao em chỉ xem tôi là anh trai?

Nhã Tâm, em chết, Hoắc Thần Phong cũng chết rồi, thù này tôi chỉ có thể tìm con trai hai người báo thôi.

Nhất là Long Tư Hạo, cho dù hắn là con trai em thì tôi vẫn hận hắn, hắn quá giống Hoắc Thần Phong.

Còn cả ông nội lòng dạ thâm sâu của hắn, tôi cũng không bỏ qua.

Năm đó nếu không phải ông ta thì em sẽ không gả cho Hoắc Thần Phong.

Hoắc Vân Hy tháy ông ta vẫn nhìn chằm chằm bia mộ của Long Nhã Tâm càng cảm thấy nhất định quan hệ giữa ông ta và Long Nhã Tâm không cạn.

...

Hoa hồng uyển

Sau khi Hoắc Vân Hy rời khỏi phòng làm việc thì Lê Hiểu Mạn liền dẫn theo tiểu Nghiên Nghiên rời khỏi phòng làm việc luôn.

Cô và tiểu Nghiên Nghiên đi mua nguyên liệu nấu ăn sau đó mới về hoa hồng uyển.

Để cho cô không ngờ là sau khi cô và tiểu Nghiên Nghiên ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đứng ngoài cửa nhà, trong tay còn cầm gì đó.

Lê Hiểu Mạn nhăn mày nhìn bóng dáng kia: “Gllen, sao cháu lại ở đây?”

Đứng ngoài cửa chính là Long Dập, bé đã đứng ở đây một lúc rồi.

Vốn bé đang ở trong phòng đọc sách thì mẹ bé cho bé một máy nghe lén cỡ nhỏ để bé nghĩ cách lén bỏ vào phòng ngủ của Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.

Tuy bé không muốn làm như vậy nhưng nghĩ tới đến đây có thể nhìn thấy Lê Hiểu Mạn mà bé muốn thân thiết liền tới luôn.

Vì Lê Hiểu Mạn không ở nhà nên bé vẫn đứng chờ bên ngoài.

Nghe thấy âm thanh của Lê Hiểu Mạn, trong mắt bé lóe lên những tia sáng, sau đó cầm đồ trong tay xoay người đi tới.

“Dì, đây là mẹ bảo cháu mang tới cho dì.”

Lê Hiểu Mạn không nhận lấy đồ Long Dập đưa cho mình mà nhìn gương mặt sưng đỏ của bé, cô không hỏi nhíu mày: “Mặt của cháu là sao vậy?”

Lập tức cô tiến lên nhìn kĩ, mặt bé sưng đỏ còn có dấu tay, vừa nhìn là bị bạt tai.

Cô càng nhíu chặt mày: “Mẹ đánh cháu hả?”

Long Dập thấy cô hỏi, trong mắt đều là sự mất mác, lập tức bé ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai nở nụ cười thanh nhã: “Dì, đồ là này người cầm đi, cháu phải trở về.”

Dứt lời bé mang theo đồ dinh dưỡng cao cấp đưa cho Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn không nhìn đồ bé đưa mà trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, xoay người gọi Long Dập lại: “Gllen, mẹ cháu sao lại đưa cái này cho dì?”

Long Dập dừng chân xoay người nhìn cô, khuôn mặt nở nụ cười cực kì lịch sự: “Dì, cháu và mẹ ở dưới nhà các người, mẹ bảo cháu dì là hàng xóm cho nên để cho cháu mang cái này qua cho dì.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy đôi mắt nheo lại, thâm sâu nhìn Long Dập sau đó cười nhẹ: “Mẹ cháu khách khí quá, dì và mẹ cháu không quen thuộc gì, cô ấy lại để cháu đưa đồ tốt tới cho dì.”

Lúc này đối với sự xuất hiện của Long Dập cô có chút nghi ngờ mục đích của bé không đơn giản là mang đồ mẹ bảo tới cho cô để tạo quan hệ tốt.

Cho dù muốn tạo quan hệ tốt cũng không đến mức mang thực phẩm dinh dưỡng cao cấp tới.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ nhìn Long Dập chằm chằm không biết suy nghĩ cái gì, âm thanh non nớt của bé vang lên: “Mẹ, anh trai này tuy có gương mặt giống ba nhưng không phải là ba, mẹ nhìn người ta chằm chằm như vậy làm gì?”

Nghe lời tiểu Nghiên Nghiên nói, Lê Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, thấy Long Dập nở nụ cười lễ phép với cô liền xoay người đi thì cô theo bản năng gọi bé lại.

“Gllen, nếu đã tới thì vào ngồi một lát đi.”

Long Dập nghe vậy xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn lại mời bé vào nhà.

Lê Hiểu Mạn mở cửa, thấy bé vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt ôn hòa nhìn bé: “Gllen, đừng đứng đó nữa, vào nhà đi.”

Long Dập nhìn Lê Hiểu Mạn cười dịu dàng như vậy liền cảm thấy vô cùng thân thiết, bàn chân nhỏ bước tới nhưng vẫn có chút do dự.

Lê Hiểu Mạn thấy vậy tiến lên trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ của bé vào nhà.

Sau khi vào, bé vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt đánh giá căn nhà.

Lê Hiểu Mạn kéo tay bé ngồi xuống sofa, để tiểu Nghiên Nghiên đi vào tủ lạnh lấy túi chườm đá ra.

“Gllen, mặt cháu chưa hết sưng, dì giúp cháu chườm đá lạnh trước, có hơi đau cháu chịu đựng một chút.”

Long Dập nhìn Lê Hiểu Mạn xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, nhìn ánh mắt thân thiết của cô bé càng cảm thấy dì xinh đẹp thật thân thiết, giống như mẹ của bé mà thân thiết vậy.

Bé nhẹ nhàng gật đầu, lập tức cúi đầu, trong mắt đầy cảm động: “Cảm ơn dì.”

Lê Hiểu Mạn nhìn bé cúi đầu liền mím môi cười, sau đó cầm túi nước đá trong tay tiểu Nghiên Nghiên dán lên mặt bé.

Bé nhỏ như vậy mà mẹ bé nỡ lòng ra tay đánh bé nặng như vậy, cô chỉ cần nghĩ đến Long Dập bị đánh không hiểu sao liền thấy đau lòng.

Mà tiểu Nghiên Nghiên ngồi đối diện bọn họ tháy mẹ đối tốt với con nhà người ta lại tốt như thế, dịu dàng như thế.

Bé chớp mắt nhướn đầu tới: “Mẹ, có phải mẹ muốn có con trai rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.