Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, rút tay khỏi môi anh, ngước mắt nhìn anh, thấy anh tự trách, cô nói: “Không liên quan đến anh! Là em không cẩn thận. Anh thật sự phải đi 1,2 tháng sao?”
“Cô bé ngốc, sao anh có thể xa em lâu như vậy chứ? Anh sẽ về nhanh thôi!”
Long Tư Hạo thấy vết thương trên tay cô không nhỏ, lại hơi sâu, ánh mắt hẹp dài của anh đầy đau lòng. Nếu như không phải vì chuyện lần này quá quan trọng, anh tuyệt đối không rời khỏi cô dù chỉ một giây...
Anh hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Lê Hiểu Mạn thấy ánh mắt đầy đau lòng của anh, cho dù trên tay vẫn còn đau nhưng trong lòng cảm thấy như rót mật.
Cô nhíu mày nhìn anh, mỉm cười: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không đau, trước kia em cũng đã bị đứt tay mà...”
“Vết thương sâu như vậy. Phải xử lý một chút...” Long Tư Hạo không đợi cô nói hết, anh đã kéo cô ra khỏi phòng bếp vào phòng ngủ.
Cầm hòm thuốc, xử lý vết thương cho cô, sau khi ergo, anh bảo cô nghỉ ngơi để anh đi nấu.
Lê Hiểu Mạn không đành lòng để anh một mình nấu trong phòng bếp, nên mới vào phòng bếp nấu nướng với anh.
Vé máy bay đi Pháp, Long Tư Hạo đã kêu Lạc Thụy đặt, sau khi ăn bữa sáng, Lê Hiểu Mạn giúp Long Tư Hạo mặc vest, thắt cà vạt, ánh mắt cực kỳ không nỡ. Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Hiểu Hiểu, nếu em không nỡ, hay là anh không đi nữa nhé? Ở nhà với em, được không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn thật sự muốn gật đầu đồng ý. Nhưng nghĩ ký lại, cô không thể ích kỷ như vậy. Long Tư Hạo luôn có chuyện phải làm. Huống chi, cô cũng không phải là đứa bé ba tuổi, không cần anh luôn ở bên cạnh.
Cô cau mày, nhíu mày nhìn anh: “Ai cần chứ? Em cũng không phải là trẻ lên ba. Mấy giờ anh bay? Cũng cần đi rồi phải không? E đưa anh ra sân bay!”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, ngón tay luồn vào mái tóc của Lê Hiểu Mạn: “Thật không cần à? Anh không ở bên cạnh, em không sợ nhớ anh đến phát điên hả?”
Lê Hiểu Mạn tức giận nhìn anh, nhíu mày nói: “Yên tâm đi! Em mới không nổi điên đâu!”
“Thật sao?” Long Tư Hạo nhíu mày, nhẹ nhàng nhéo mũi cô: “Cô nhóc khẩu thị tâm phi này. Muốn nghe em nói câu nhớ anh thật khó...”
Nói đến đây, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi thản nhiên nhìn Lê Hiểu Mạn: “Được rồi, anh phải đi rồi! Không cần tiễn anh đâu!”
Dứt lời, anh không tặng cho Lê Hiểu Mạn một nụ hôn tạm biệt như mọi lần đã rời khỏi phòng ngủ.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn càng nhíu mày chặt hơn, trái tim cũng cứng lại. Ngay sau đó, cũng đi theo ra ngoài, lại thấy Long Tư Hạo đã đi tới cửa phòng.
Mắt thấy anh sắp rời khỏi nhà, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, tức giận nhìn bòng lưng anh: “Long Tư Hạo, anh cứ đi như vậy à?”
Nghe vậy, Long Tư Hạo xoay người lại, híp mắt, thản nhiên nhìn cô, hơi mím môi: “Không đi như vậy thì đi thế nào?”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt, trợn mắt nhìn anh, cắn môi: “Theo ý anh, cứ đi như vậy đi!”
Sau đó, cô tiến lên trước, đang định mở cửa cho Long Tư Hạo đã bị anh kéo vào lòng.
Anh dễ dàng áp cô lên cửa, ánh mắt hẹp dài nhìn cô, cực kỳ nóng bỏng, thâm tình: “Hiểu Hiểu, anh có thể đi vài ngày mới về, em chẳng lẽ không có gì muốn nói hay yêu cầu gì với anh sao? Thật sự không nhớ anh đến phát điên à?”
Lưng Lê Hiểu Mạn dán chặt ở cửa, Long Tư Hạo áp sát cô, cô có thể cảm nhận được cơ thể tráng kiện và nóng bỏng của anh, hơi thở nóng bỏng lượn lờ quanh chóp mũi cô khiến cô rạo rực.