Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
*Kích hôn: hôn nhân mãnh liệt
Thời gian chỉ còn lại năm giây.
Thần sắc Long Tư Hạo vẫn bình thường, cầm sợi dây thứ hai, nhắm hai tròng mắt lại, cây dao nhanh chóng cắt xuống...
“Tích...”
Bom không nổ, trong lòng Long Tư Hạo vui mừng, con mắt nhắm chặt vì muộn phiền từ từ mở ra, chỉ còn hai giây cuối cùng, lập tức cắt sợi dây thứ ba.
Hết thảy bình tĩnh lại, không nghe thấy tiếng nổ Lê Hiểu Mạn mở mắt ra: “Tư...ưm...”
Cô vừa muốn lên tiếng, môi liền bị Long Tư Hạo phủ kín, sau tai nạn sống sót anh vui mừng hóa thành nụ hôn mãnh liệt trên môi cô.
Lê Hiểu Mạn bị anh hôn đến không thể hô hấp, cô ngước mắt nhìn anh điên cuồng, đôi mắt xẹt qua tia thoải mái và mừng rỡ, bọn họ không sao, là ông trời cho bọn họ cơ hội, cô sẽ quý trọng, trước đây Lê Hiểu Mạn muốn chết đi, nhưng bây giờ Lê Hiểu Mạn yêu tính mạng như yêu một người đàn ông vậy.
“Ba ba ba...”
Lúc này, sau lưng truyền tới một trận vỗ tay, giọng nói Doris lạnh băng truyền tới: “Không nghĩ đến Long thiếu lãnh huyết vô tình lại có tình cảm sâu như vậy a! Trò chơi này rất vui, nhưng hôm nay tới đây thôi.”
Dứt lời, ánh mắt Doris đầy thâm ý liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, dẫn Amy rời đi.
Hai người vừa lên xe, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch, Lạc Thụy, cùng Hoắc Vân Hy lái xe chạy tới.
Long Tư Hạo thấy đám người Lăng Hàn Dạ chạy đến, ánh mắt nhu hòa nhìn Lê Hiểu Mạn trong ngực, in trên trán cô nụ hôn, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, anh kêu Lạc Thụy đưa em về trước.”
“Vậy còn anh?” Lê Hiểu Mạn thấy trên người anh có hai vết thương bị đạn bắn, áo sơ mi vốn trắng muốt lại máu nhuộm đỏ, lòng cô đau nhói, con mắt trong veo đầy lo lắng nhìn anh: “Tư Hạo, anh bị thương, đi bệnh viện trước được không?”
Đôi mắt cô lộ vẻ lo lắng đau lòng và xúc động không dứt, anh kéo cô vào trong ngực, môi mỏng khẽ giương lên: “Hiểu Hiểu, em yên tâm! Anh không sao, chút thương thế này đối với anh mà nói căn bản không thành vấn đề, trước hết anh đi bắt Doris, anh không cho phép chuyện như vậy phát sinh lần hai, ngoan, cùng Lạc Thụy trở về trước”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn sâu xuống môi cô, rồi mới buông cô ra.
Hoắc Vân Hy thấy một màn này, sắc mặt tức giận xanh mét, ánh mắt sắc bén của anh liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, cô bây giờ không biết cấm kỵ, quang minh chaính đại cắm sừng anh, tức chết anh.
Ngoài tức giận, anh đa phần là đau lòng, bởi vì trong mắt cô, hoàn toàn không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Lê Hiểu Mạn vừa nghe Long Tư Hạo nói muốn bắt Doris, cô liền sợ hãi, lần đầu tiên, cô không để ý đến những người xung quanh, thậm chí không lo lắng cái danh nghĩa Hoắc Vân Hy là chồng cô, ôm chặt eo Long Tư Hạo, ngước mắt lo lắng nhìn anh: “Tư Hạo, không đi có được hay không? Anh sẽ gặp nguy hiểm!”
Bàn tay Long Tư Hạo khẽ vuốt tóc mấy sợi tóc cô, đôi mắt hẹp dài khoá chặt cô, ánh mắt thâm tình và nhu hòa: “Hiểu Hiểu, anh sẽ không để Doris tổn thương em thêm lần nữa, chờ anh, anh nhất định không để bản thân gặp chuyện.”
Dứt lời, anh đành phải kéo hai cánh tay nhỏ nhắn Lê Hiểu Mạn ra, tiêu sái bước đến trước người Lạc Thụy, kêu anh nhất định phải đưa Lê Hiểu Mạn an toàn về Hoa Hồng Uyển, liền ngồi vào xe của Lăng Hàn Dạ.
“Tư Hạo...” Thấy chiếc Ferrari màu đen chạy nhanh, Lê Hiểu Mạn lo lắng hô to, đuổi theo.
Lạc Thụy thấy vậy, kéo cô chặn lại, hai mắt cười híp thành một đường: “Hắc hắc... Lê tiểu thư, đừng lo lắng, có Lăng thiếu và Tô thiếu ở chung, tổng giám đốc sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ cô nên cùng tôi trở về Hoa Hồng Uyển, chỉ cần tổng giám đốc bắt được Doris, tự nhiên sẽ quay về.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Lạc Thụy, đôi mắt trong suốt lộ ra lo âu: “Trợ lý Lạc, anh ấy bị thương.”
Lạc Thụy nhíu mày, giơ ngón trỏ đong đưa nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, Don’t worry, tổng giám đốc trước kia còn bị thương nặng hơn so với bây giờ, lần này tổng giám đốc chỉ bị thương nhẹ, không có chuyện gì, cô cứ yên tâm cùng tôi trở về Hoa Hồng Uyển.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu lông mày thanh tú sâu lại, phải đồng ý với Lạc Thụy, Hoắc Vân Hy rất nhanh tiến lên, nắm cổ tay khanh mảnh của cô, kéo cô vào ngực anh.
“Hoắc Vân Hy, anh làm gì? Buông tôi ra.” Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy, ánh mắt trong trẻo mà sắc lạnh, giọng nói cực kỳ lạnh.
Hoắc Vân Hy càng nắm chặt cổ tay của cô hơn, đôi mắt ma mị giờ phút này tràn đầy tức giận, đôi mắt xẹt qua tia bi thống, lông mày kéo căng, thấp giọng nói: “Mạn Mạn, anh biết trước kia anh không đúng, nhưng em đừng quên, em là vợ Hoắc Vân Hy anh, trong lòng em trong mắt em có hình bóng người đàn ông khác, cùng người đàn ông khác mập mờ không rõ, có suy nghĩ qua tới cảm nhận của anh hay không?”
“Haha...” Lê Hiểu Mạn giương môi cười lạnh. Ánh mắt châm chọc nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, tôi tại sao phải nghĩ đến cảm nhận của anh? Anh là ai? Anh có tư cách gì? Thời điểm anh ra ngoài chơi phụ nữ, làm sao không nghĩ đến cảm nhận của vợ anh? Tôi và anh không có quan hệ, xin anh đừng tự mình lấy danh phận là chồng tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi làm cho tôi ghê tởm.”
“Ba ba...” Lạc Thụy ở bên cạnh vì lời Lê Hiểu Mạn mà vỗ tay, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, nếu còn muốn ở thành phố K, liền thức thời một chú́t, sớm ly dị với Lê tiểu thư, đừng để cho tổng giám đốc tự động thủ “Ép” anh, tổng giám đốc nếu không vì không muốn em trai cùng cha khác mẹ phân cao thấp, đã sớm ép anh, còn chưa bao giờ coi tổng giám đốc là anh, tổng giám đốc còn có tình có nghĩa hơn nhiều.”
Hoắc Vân Hy nghe vậy, hai con mắt nheo lại, ánh mắt tức giận liếc Lạc Thụy: “Nếu Long Tư Hạo xem tôi là em trai anh ấy, cũng sẽ không cướp bà xã của tôi.”