Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 857: Chương 857: Hôn lễ, anh ta có tham dự không




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tổng tài, chuyện này cần phải có thời gian, tôi đã tra hỏi các tân khách đến tham dự hôn lễ ngày hôm đó, có mấy tân khách nói thấy một người đàn ông đeo kính râm bắn một phát súng, nhưng bọn họ nói chưa từng nhìn thấy người đàn ông kia bao giờ, vì vậy tạm thời còn chưa biết người đó là ai.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nói tiếp tục điều tra, rồi cúp điện thoại.

Ngay lúc anh xoay người chuẩn bị đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Lê Hiểu Mạn vừa vặn đi ra từ trong phòng bệnh.

“Em đi ngủ à?” Nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng nói của Long Tư Hạo trở nên trầm thấp dịu dàng hơn nhiều.

“ Vâng.” Lê Hiểu Mạn gật đầu với anh, rồi hỏi: “Đã tìm được Sophie chưa?”

Hai ngày trước bọn họ cử hành hôn lễ chỉ là để dẫn dụ Sophie ra, lại không nghĩ rằng cô ta lại nhẫn tâm buộc lựu đạn lên trên người tiểu Long Dập như vậy, mặc dù lựu đạn không phải là đồ thật, nhưng cô ta làm như vậy, cũng đủ để chứng minh cô ta là một người phụ nữ lòng dạ cay độc, không có chút nhân tính nào.

Cho dù tiểu Long dập không phải là con trai ruột của cô ta, nhưng cô ta cũng đã dưỡng dục thằng bé năm năm, vậy mà cô ta lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi nói đúng sự thật: “Knox đã tới thành phố K, cô ta đã được cha mình bảo vệ.”

“Knox tới thành phố K?” Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, cô khẽ nhíu mày lại, cô đã nghe Lạc Thụy nói qua, gia tộc Knox là một gia tộc mạnh có thế lực rất lớn, thân là người đứng đầu gia tộc Knox Knox lại là người cực kỳ nghiêm khắc lạnh lùng, nếu như Knox trở thành kẻ thù của Tư Hạo, lấy thực lực của Knox, thì hẳn anh sẽ đối phó với ông ta rất khó khăn.

Bởi vì muốn dẫn dụ Sophie và người thần bí kia, sợ bứt giây động rừng, nên hôn lễ của bọn họ hôm đó mới an bài ít vệ sỹ ở hội trường hôn lễ, nếu không, Sophie và người thần bí sẽ không dễ dàng trốn thoát như vậy.

Long Tư Hạo nhìn cô, anh nắm lấy tay cô, thâm tình mà cưng chiều nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em yên tâm, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Sophie như vậy đâu, anh sẽ khiến cô ta phải chịu quả báo trừng phạt.”

Dừng lại, anh lại đau lòng nhìn cô, anh nâng khuôn mặt của cô lên nhìn chung quanh, ân cần nói: “Hiểu Hiểu, hai ngày qua em đã ngủ không ngon rồi, em vào nghỉ ngơi đi.”

Lê Hiểu Mạn đau lòng nhìn anh: “Tư Hạo, không phải là do em ngủ không ngon, là anh ngủ không ngon, hai ngày qua anh vẫn luôn không chợp mắt, anh trở về ngủ một lát đi.”

Từ sau lần phát sinh cảnh tượng nguy hiểm trong hôn lễ kia, Long Tư Hạo vẫn luôn rất lo lắng cho bọn họ.

Anh ngậm ý cười cưng chiều nhìn Lê Hiểu Mạn: “Vợ, em không cần phải lo lắng cho chồng đâu, sức khỏe của chồng rất tốt, mấy ngày không nghỉ ngơi cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Tư Hạo.” Lê Hiểu Mạn trìu mến nhìn anh, rồi nhào vào trong ngực anh, cô ôm chặt lấy anh: “Chúng em đã để anh phải lo lắng rồi.”

Thật ra thì trong lòng cô cũng biết, Tư Hạo của cô rất lo lắng cho ba mẹ con các cô, sự kiện trên hôn lễ đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, bây giờ anh một bước cũng không muốn rời khỏi bọn họ, sợ bọn họ gặp phải nguy hiểm gì.

Ngày nào chưa bắt được người thần bí kia, thì Tư Hạo của cô sẽ vẫn lo lắng ngày ấy.

Cô nhớ người thần bí kia đã nói, nếu như cô dám cử hành hôn lễ với Long Tư Hạo, anh ta sẽ giết cô.

Cô vốn tưởng rằng người thần bí kia sẽ ra tay với cô ở trong hôn lễ, nhưng anh ta chỉ mang Sophie đi, cũng không làm gì cô cả, điều này khiến cô cảm thấy vui mừng nhưng đồng thời cũng lại rất nghi ngờ.

Người thần bí kia giống như là quả bom không định giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào, cô rất sợ người thần bí kia sẽ ra tay với tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập.

Vì vậy, cô phải sớm bắt được anh ta.

Thế nhưng anh ta lại quá thần bí, hơn nữa còn nắm rõ hành động của bọn họ trong lòng bàn tay, điều này lại khiến cho cô hoài nghi người thần bí kia là người bên cạnh bọn họ lần nữa.

Lạc Thụy tuyệt đối không phải, Lăng Hàn Dạ cũng đáng tin, chỉ còn dư lại có mình Tô Dịch.

Nghĩ đến Tô Dịch, trong đầu cô đột nhiên soẹt qua một hành ảnh, lóe lên dáng vẻ của người thần bí kia.

Cô hồi tưởng đi hồi tưởng lại bóng lưng của người thần bí kia, lúc này mới phát giác ra thân hình của người thần bí kia lại vô cùng giống với Tô Dịch.

Cô thử tưởng tượng nếu Tô Dịch đeo mặt nạ ma quái lên, sau đó mặc vào áo gió màu đen thì sẽ là hình dạng gì.

Long Tư Hạo thấy cô cau mày không nói, nhìn cô hỏi: “Hiểu Hiểu, em đang suy nghĩ gì vậy?”

Lê Hiểu Mạn thu hồi lại suy nghĩ, cô ngước mắt lên nhìn Long Tư Hạo, dò xét hỏi: “Tư Hạo, anh cảm thấy Tô Dịch là người thế nào? Hôm chúng ta tổ chức hôn lễ, anh ta có tham dự không?”

Hôn lễ ngày hôm đó, dường như cô đã nhìn thấy Tô Dịch, lại dường như không nhìn thấy anh ta.

Ngày hôm đó, tâm tư của cô đều đặt ở trên người tiểu Long Dập, nên không chú ý nhiều đến xung quanh.

Thấy cô đột nhiên hỏi tới Tô Dịch, ánh mắt của Long Tư Hạo thoáng trở nên phức tạp: “Sao em lại đột nhiên hỏi tới cậu ấy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Em chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, em biết tính cách của Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ em cũng hiểu chút ít, nhưng chỉ có Tô Dịch là em không biết tý gì.”

Ở trong ấn tượng của cô, có vẻ như Tô Dịch chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô.

Cô rất ít khi thấy anh ta cười, lần nào anh ta cũng như một người vô hình, thường im lặng không lên tiếng, lâu lâu cũng sẽ khiến người ta bỏ qua và quên mất.

Bây giờ, trong ấn tượng của cô, Tô Dịch chính là một một người đàn ông không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói, cực kỳ lịch sự.

Bởi vì biết Tô Dịch và Long Tư Hạo là anh em đã từng vào sinh ra tử, vì vậy, mặc dù bây giờ cô hơi chút hoài nghi người thần bí kia là anh ta, nhưng cũng không nói thẳng ra, dẫu sao thì Tô Dịch cũng là anh em vào sinh ra tử với chồng cô, cô không thể nói anh ta mà không có bằng chứng xác thực được.

Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn thật sâu, anh hơi cau mày lại: “Hiểu Hiểu, thật ra thì anh cũng không hiểu cậu ấy lắm.”

Lê Hiểu Mạn nghe Long Tư Hạo nói không hiểu Tô Dịch lắm, cô hơi kinh ngạc liếc nhìn anh, rồi không hỏi nhiều nữa.

Cô nắm lấy bàn tay của anh, đau lòng nhìn anh, ánh mắt nhu mì mà trìu mến: “Vào nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng đi nghỉ.”

“ Được.” Long Tư Hạo dịu dàng đáp lại cô, rồi cùng cô đi vào.

Phòng bệnh này là phòng bệnh vip cao cấp, nên đầy đủ tiện nghi, có phòng khách, phòng dành cho y tá chăm sóc kèm theo, phòng ngủ….

Thẩm Thi Vi ở phòng ngủ, tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đang ở phòng dành cho y tá chăm sóc kèm theo, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo thì nghỉ ngơi trên ghế sa lon ở phòng khách.

Sau khi Lê Hiểu Mạn ngủ, Long Tư Hạo ôm cô vào phòng dành cho y tá chăm sóc kèm theo, ngủ ở trên giường.

Thấy tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đều đã ngủ say, ánh mắt của anh tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, anh nghiêng người hôn lên trán của từng người một Lê Hiểu Mạn, tiểu Long Dập, tiểu Nghiên Nghiên.

Sau đó, anh ra khỏi phòng dành cho y tá chăm sóc kèm theo, rồi gọi cho Lạc Thụy lần nữa, bảo anh nhắn với Knox, chuyện Thẩm Thi Vi bị trúng đạn đang ở bệnh viện.

Biệt thự Nguyệt Hồ!

Lúc này, Knox đang ở trong phòng của Sophie, mà Sophie như đang bị bệnh, được bác sỹ tiêm thuốc.

Cô ta nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, cái tay mà hai ngày trước bị người ta bắn trúng ở trong hôn lễ tđang được bọc băng gạc trắng, máu tươi đã thấm đẫm lớp vải.

Bác sỹ tiêm thuốc cho cô ta là người Pháp, hơn nữa còn vô cùng tôn kính với Knox, vừa nhìn đã biết người đó là bác sỹ gia đình được Knox đưa từ nước Pháp tới.

Bác sỹ dùng tiếng Pháp trao đổi với Knox mấy câu, rồi rời khỏi phòng của Sophie.

Dáng dấp của Knox rất cao, đôi mắt màu nâu nhạt có thần, hơn nữa ông ta còn lộ ra vẻ thâm trầm làm người ta nhìn không thấu, bộ ria mép cá trê màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thân là người đứng đầu của gia tộc Knox, trên người ông ta lắng đọng một loại khí chất cường đại lại khiến người ta cảm thấy u tối.

Vừa nhìn đã biết ông ta không phải là một người bình thường, ánh mắt của ông ta quá mức sắc bén, như có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện trên đời này.

Ông ta đi tới trước giường của Sophie, nhịp bước nặng nề và tràn đầy lệ khí.

Sophie vốn đang nhắm mắt nhận ra được có người đứng ở trước giường mình, cô ta từ từ mở hai mắt ra.

Lúc nhìn thấy cha Knox của cô ta đang mặt đầy âm trầm và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, sắc mặt của cô ta càng trắng nhợt hơn, lật đật ngồi dậy tới, quỵ ở trên giường.

! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.