Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 812: Chương 812: Khiếp sợ, cô ấy là. . .




Nói đến đây, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt kiên định nhìn cô, khóe môi mang theo nụ cười ôn nhu: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ nhất định không rời không xa em. “

Lời nói kiên định, ánh mắt kiên định, biểu tình kiên định của anh khiến lệnh Lê Hiểu Mạn rung động, cô đáp trả nụ cười ôn nhu của anh: “Tư Hạo, em tin anh, tin anh sẽ không rời xa em nữa.”

Hai tay Long Tư Hạo thu lại, ôm chặt cô, trong đôi mắt chứa đầy ý cười thâm tình, bọn họ có thể không giấu diếm gì, tin tưởng vô điều kiện vào đối phương như ngày hôm nay, đúng là không tệ.

Anh vô cùng quý trọng mỗi ngày hiện tại họ ở cùng nhau.

Tuy Hiểu Hiểu của anh chưa nói rõ với anh hôm nay Trầm Thi Vi đến tìm cô có mục đích gì, nhưng anh cũng đoán được đại khái.

Trầm Thi Vi đi tìm Hiểu Hiểu của anh, nhất định không thoát khỏi có liên quan tới Sophie.

Hiện tại Hiểu Hiểu của anh đã biết Trầm Thi Vi chính là mẹ ruột của mình, nếu Trầm Thi Vi lại làm chuyện gì tổn thương đến cô, Hiểu Hiểu của anh nhất định sẽ rất thương tâm.

Dù sao Trầm Thi Vi cũng là mẹ ruột của cô.

Vì tránh cho Trầm Thi Vi lại làm ra chuyện tổn thương Hiểu Hiểu của anh, anh cảm thấy tất yếu nên đem sự thật nói với Trầm Thi Vi.

Buổi tối, anh trực tiếp đến biệt thự ở Nguyệt hồ.

Tới ngoài biệt thự, mở cửa cho anh chính là nữ hầu Sarah.

Anh từng ở gia tộc Knox mười năm, Sarah đương nhiên nhận ra anh, cho dù năm năm không gặp, cũng liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

“Tư Hạo thiếu gia, ngài... Sao ngài lại tới đây?” Sarah nhìn thấy Long Tư Hạo, vẻ mặt kinh ngạc.

Long Tư Hạo không để ý đến Sarah, trực tiếp tiến vào biệt thự, sải bước đến đại sảnh.

Bây giờ là thời gian dùng cơm chiều, Tiểu Long Dập và Trầm Thi Vi cùng Sophie mới vừa cơm nước xong, đang ngồi trong đại sảnh ăn quả.

Long Tư Hạo vừa tiến vào đại sảnh, Sophie mắt sắc đã thấy anh.

“Tư Hạo...”

Cô ngồi trên sô pha lập tức đứng lên, đôi mắt nâu nhạt mở lớn, kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt mang theo tia nhìn không dám tin và kinh ngạc, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ý cười.

Long Tư Hạo không để ý đến Sophie, ánh mắt dừng trên người Tiểu Long Dập cũng ngồi trên sô pha.

Thấy bé quả nhiên ở đây, anh thu lại ánh nhìn, ánh mắt sắc bén liếc Sophie một cái, liền đi về phía Tiểu Long Dập, vươn hai tay, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười cưng chiều ôn hòa, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Allen.”

“Ba.”

Tiểu Long Dập nhìn thấy Long Tư Hạo đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui sướng, bé nhìn anh gọi một tiếng, liền đứng lên chạy chậm về phía Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo cũng cong người bế bé lên: “Allen rời nhà chú Lăng lúc nào vậy?”

Tiểu Long Dập cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn nhăn lại: “Là ngày hôm qua.”

Tiểu Long Dập không nói với ba mình, bé bị kẻ thần bí bắt đi, nhưng bé không nói cũng có nguyên nhân riêng.

Long Tư Hạo đương nhiên biết Tiểu Long Dập bị kẻ thần bí mang đi, thấy bé không nói thật với mình, trong lòng anh tuy nghi hoặc, nhưng tạm thời không hỏi ra.

Tiểu Long Dập người tuy nhỏ, nhưng thông minh trầm ổn nội liễm hơn bạn bè cùng tuổi nhiều.

Tâm tư cẩn thận của bé không phải ai cũng đoán được.

Sophie ở bên cạnh thấy Long Tư Hạo hỏi Tiểu Long Dập khi nào rời khỏi nhà Lăng Hàn Dạ, cô có chút khẩn trương xiết chặt hai tay, hai mắt nhìn Tiểu Long Dập, sợ trẻ người non dạ nói sai điều gì.

Thấy Tiểu Long Dập không nói gì, cô lúc này mới yên tâm, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc, vì sao Tiểu Long Dập không nhân cơ hội cáo trạng cô?

Càng khiến cô cảm thấy kỳ quái chính là Long Tư Hạo thấy Allen xuất hiện ở đây, vì sao anh không hề kinh ngạc?

Không phải anh nên hỏi người hôm qua mang Allen khỏi Lăng gia có quan hệ gì với cô không sao?

Anh có thể tìm được đến đây, nhất định đã điều tra chuyện này.

Trong lòng cô bắt đầu kích động, tuy ngày hôm qua kẻ thần bí kia hóa trang thành nữ hầu mang Allen đi, nhưng Long Tư Hạo hôm nay nhìn thấy Allen ở cùng cô, đương nhiên phải hoài nghi cô và người hôm qua giả thành nữ hầu kia là một.

Cho dù Allen không nói, anh cũng sẽ hoài nghi chuyện này.

Vậy sao anh bình tĩnh đến thế? Vì sao anh như chưa từng xảy ra chuyện gì?

Hai ba con họ làm việc đều khiến người ta không đoán ra, cũng không theo lẽ thường, lớn làm việc làm cho người ta sờ không được suy nghĩ, nhỏ cũng không khác là bao.

Nhưng Long Tư Hạo càng làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, trong lòng cô càng sợ hãi.

Trầm Thi Vi ngồi trên sô pha thấy Long Tư Hạo đột nhiên đến đây cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là nhìn thấy anh và Tiểu Long Dập thoạt nhìn cảm tình phụ tử rất tốt, trong lòng bà vừa nghi hoặc lại có chút khiếp sợ.

Cô nhìn Sophie nhíu mày không biết đang nghĩ gì, ngẩng đầu nhìn hướng về phía Long Tư Hạo: “Tư Hạo, sao cậu đột nhiên tới đây?”

Long Tư Hạo thả Tiểu Long Dập xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn bé: “Allen, lên lầu trước đi.”

Tiểu Long Dập gật đầu, ngoan ngoãn lên lầu.

Sau khi Tiểu Long Dập lên lầu, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Sophie: “Cô cũng lên đi, tôi có lời muốn nói với aunt.”

“Em...”

Sophie sợ Long Tư Hạo nói gì với mẹ mình, không muốn đi lên.

Long Tư Hạo thấy cô đứng im, hơi híp mắt, thanh âm trầm thấp: “Lát nữa tôi lên đó tìm cô.”

Sophie thấy Long Tư Hạo nói chuyện với mình khách khí như vậy, cô hơi kinh ngạc, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần có chút không dám tin nhìn anh, ánh mắt cô mang theo vui sướng, liên tục đáp: “Được được, giờ em lên lầu đây, em chờ anh.”

Dứt lời, cô liền xoay người lên lầu, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng.

Sau khi Sophie lên lầu, Long Tư Hạo mới ngồi xuống sô pha.

Anh mới vừa ngồi xuống, Sarah liền đi tới, hỏi anh muốn uống gì không, anh cũng bảo Sarah lui xuống trước, không muốn gì cả.

“Aunt đến thành phố K từ bao giờ thế?” Nhìn thấy Trầm Thi Vi, ánh mắt Long Tư Hạo sâu như đầm nước, kẻ khác đoán không ra.

Trầm Thi Vi khí chất tao nhã ngồi ngay ngắn trên sô pha, trong mắt mang theo ánh nhìn cao quý, đoán không ra đã làm bà ngoại, trên mặt vẫn giữ nụ cười khéo léo: “Ngày hôm qua, Tư Hạo hôm nay tới là đến thăm Allen?”

Long Tư Hạo không trả lời câu hỏi của Trầm Thi Vi, mà là híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn bà, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Aunt hôm nay lại đến gặp Hiểu Hiểu?”

“Hiểu Hiểu?” Trầm Thi Vi từ đầu có chút nghi hoặc, lập tức liền ra: “Tư Hạo nói Hiểu Hiểu là chỉ Lê tiểu thư?”

Không đợi Long Tư Hạo trả lời, bà lại tiếp tục nói: “Đúng, hôm nay tôi đã gặp cô ấy.”

Nghe vậy, đôi mắt Long Tư Hạo xẹt qua một tia lệ khí, bàn tay xiết chặt vài phần, ánh mắt sắc bén nhìn bà: “Aunt đến gặp Hiểu Hiểu làm gì?”

Trầm Thi Vi thấy sắc mặt Long Tư Hạo có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn bà cũng mang theo chút ẩn nhẫn tức giận, bà khẽ nhíu mày: “Tư Hạo là tới khởi binh vấn tội? Cô ấy đối với Tư Hạo nặng đến thế sao, có thể khiến Tư Hạo tự mình tới tìm ta khởi binh vấn tội?”

Gương mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo thần sắc lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm nhìn bà: “Aunt chỉ cần nói cho cháu biết ngài nói gì với Hiểu Hiểu là được.”

Trầm Thi Vi thấy Long Tư Hạo lần nữa kiên trì muốn biết mục đích bà đến tìm Lê Hiểu Mạn, lúc này bà mới nói: “Tư Hạo, ta đi tìm cô ấy cũng không có ác ý gì, ta chỉ hy vọng cô ấy có thể tiếp nhận Allen.”

Long Tư Hạo bởi vì lời nói của bà, đôi mắt đen như mực nheo lại, ánh mắt hiện lên một mạt lệ khí, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn bà: “Dì bảo Hiểu Hiểu tiếp nhận Allen? Dì cho Hiểu Hiểu biết Allen tồn tại?”

Anh một mực giấu diếm chuyện này, không muốn Hiểu Hiểu của anh biết, chính là sợ sau khi cô biết trong lòng sẽ có khúc mắc.

Bọn họ thật vất vả mới có hôm nay, anh rất sợ Hiểu Hiểu của anh sẽ vì Allen tồn tại mà hiểu lầm khúc mắc với mình.

Cho nên trước khi tìm được căn cứ chính xác, anh không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới Allen trước mặt cô.

Trầm Thi Vi thấy Long Tư Hạo thần sắc âm trầm xuống vài phần, nhíu mày, ngữ khí ôn hòa nói: “Ta còn chưa nói với cô ấy chuyện Allen, cậu không cần khẩn trương.”

Dừng lại một lát, bà lại hỏi: “Tư Hạo, đêm nay cậu đến tìm aunt, không chỉ là vì hỏi ta nói gì với vị Lê tiểu thư kia chứ?”

Long Tư Hạo không định tiếp tục gạt Trầm Thi Vi, trầm giọng hỏi: “Aunt chẳng lẽ chưa từng hoài nghi quan hệ giữa mình và Hiểu Hiểu à?”

Trầm Thi Vi nghe anh nói vậy, liền nhớ tới ngạc nhiên khi lần đầu tiên gặp Lê Hiểu Mạn năm năm trước, lúc đó dáng vẻ họ có vài phần giống nhau, nhưng bọn họ chẳng ai nghĩ sâu xa vào chuyện này.

Đối với hiểu biết của bà về Long Tư Hạo, anh tuyệt không sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, trừ khi thật sự có chuyện gì.

Anh nhất định là là ám chỉ bà điều gì đó.

Nghĩ đến lời Long Tư Hạo nói, còn cả cảm giác thân thiết khi bà nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, cùng với khi nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thương tâm, trong lòng bà bỗng dưng thấy đau lòng, trong lòng bà đã có đáp án về quan hệ giữa mình và Lê Hiểu Mạn.

Trên mặt bà lộ ra biểu tình khiếp sợ, ánh mắt mang theo kinh ngạc và không dám tin nhìn Long Tư Hạo, bởi vì quá mức kinh ngạc nên đứng bật dậy: “Cô ấy... Cô ấy là con gái dì?”

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Trầm Thi Vi, Long Tư Hạo trong lòng vẫn có chút kính nể với bà, bà không hổ là nữ chủ nhân của gia tộc Knox, năng lực phản ứng nhanh hơn rất nhiều người.

Anh không ngờ anh mới chỉ gợi ý một chút, bà đã có thể nghĩ đến quan hệ giữa mình và Hiểu Hiểu của anh.

Anh khẽ mím môi: “Aunt không hổ là nữ chủ nhân của gia tộc Knox.”

Lời này của anh không thể nghi ngờ chính là thừa nhận Trầm Thi Vi đã đoán đúng, Lê Hiểu Mạn chính là con gái bà.

Trầm Thi Vi thấy anh không phủ nhận lời mình nói, bà khiếp sợ không thôi nhìn anh: “Cô ấy... Cô ấy thật sự là con gái dì? Điều này sao có thể? Con gái dì đã chết, cô ấy sao có thể là con gái dì được?”

Long Tư Hạo tuy trước kia đã điều tra quan hệ giữa Trầm Thi Vi và Lê Hiểu Mạn, nhưng cũng không rõ lắm chuyện Trầm Thi Vi nghĩ con gái mình đã chết, lúc này nghe bà nói như vậy, anh cũng kinh ngạc nhìn bà: “Aunt sao lại nghĩ con gái mình đã chết?”

Sau khi anh điều tra ra quan hệ giữa Trầm Thi Vi và Lê Hiểu Mạn là mẹ con, anh còn nghĩ tới nguyên nhân vì sao Trầm Thi Vi không cần con gái là Lê Hiểu Mạn mà gả cho gia tộc Knox.

Thấy Long Tư Hạo hỏi, Trầm Thi Vi có chút suy sụp ngồi trên sô pha, đôi mắt lộ ra vẻ bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.