Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, anh đã lấy hai ngón tay thon dài bưng kín đôi môi phấn hồng của cô lại, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy ý cười, anh thâm tình cưng chiều nói: “Nha đầu ngốc, chuyện khác có thể mạo hiểm, nhưng chuyện này thì không thể, anh sợ đến lúc đó sẽ không khống chế được, anh không thể làm tổn thương em và đứa con đầu tiên của chúng ta được, em không cần lo lắng cho anh...”
Nói đến đây, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt thâm tình nóng bỏng liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em đừng quên, trước khi em và anh chung một chỗ, anh là người độc thân.”
Dứt lời, anh liền đứng dậy rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Bởi vì câu nói sau cùng của anh, mà Lê Hiểu Mạn hơi cau mày lại, mặt đầy nghi ngờ không hiểu gì.
Sau khi Long Tư Hạo ra khỏi phòng tắm, cô nheo mắt lại liếc nhìn anh, mặt đầy nghi ngờ hỏi: “Chuyện chúng ta vừa mới nói và chuyện trước đây anh độc thân có quan hệ gì với nhau?”
Hiếm khi thấy Lê Hiểu Mạn lộ ra biểu tình u mê như vậy, ngọn lửa mà Long Tư Hạo vừa mới đè xuống đã lại bị hành động vô ý thức của cô làm cho bùng cháy.
Sau khi anh lên giường thì anh ôm cô vào trong ngực, thâm tình nhìn cô nói: “Hiểu Hiểu, trễ lắm rồi, đi ngủ trước đã, nếu như em muốn nói chuyện phiếm với anh, ngày mai anh sẽ bồi em trò chuyện, được không?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, cô lấy thái độ phải hỏi cho đến cùng nhìn anh: “Nếu anh không nói rõ hơn, thì em không ngủ.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nheo mắt lại, anh tủm tỉm cười nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Em thật sự muốn nghe anh nói rõ ràng? Xác định? Không hối hận?”
Lê Hiểu Mạn đang định gật đầu, Long Tư Hạo đã kề sát bên tai cô, nói rõ ràng với cô, rất rõ ràng.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn Lê Hiểu Mạn lại đỏ như có thể nhỏ ra máu, cô đấm vào lồng ngực to lớn của anh, gắt giọng nói: “Khốn kiếp, ai cần anh nói trắng ra như vậy chứ?”
Long Tư Hạo cưng chìu liếc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, đôi mắt tràn đầy ý cười nói: “Hiểu Hiểu, chính em nói muốn nghe, đừng trách anh.”
Thật ra thì anh cũng không nói gì nhiều với cô, chỉ nói rõ ràng cho cô biết, anh tự mình giải quyết chuyện sinh lý này như thế nào.
Liếc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, trái tim anh lại không ngừng rung động.
Anh cúi đầu xuống, không nhịn được mà hôn lên đôi môi căng mọng của cô, rồi trầm thấp nói: “Hiểu Hiểu, đi ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ừ! Ngủ ngon!” Lê Hiểu Mạn tựa đầu vào trong ngực của Long Tư Hạo, cô vòng hai tay qua ôm lấy eo của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mà có lực, ngửi hơi thở mát lạnh yên ổn của anh.
Một đêm ngủ yên.
Bởi vì đêm qua ngủ trễ, hôm sau lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, mặt trời đã lên cao vút.
Sau khi tỉnh lại, cô đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh theo thói quen, thấy Long Tư Hạo đáng lẽ đã đến công ty lúc này lại vẫn đang ở trên giường.
Thấy anh ngủ an ổn, cô không đánh thức anh dậy, mà tựa đầu chôn sâu ở trong ngực anh, cô muốn cảm nhận hơi ấm của anh thêm một lúc nữa rồi mới dậy.
Khéo môi của cô hiện ra nụ cười hạnh phúc, nhưng lúc vừa mới nhắm mắt lại, thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lê Hiểu Mạn khẽ giật mình, cô mở mắt ra thấy Long Tư Hạo không bị đánh thức, cô chậm rãi lui ra từ trong ngực của anh, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên tủ ở đầu giường.
Điện thoại di động đang reo là của Long Tư Hạo, thấy trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số xa lạ, Lê Hiểu Mạn hơi cau mày lại, cô liếc mắt nhìn Long Tư Hạo, hơi do dự, rồi nhận điện thoại.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ mang vẻ lo lắng: “Glen...”
Nghe thấy cái từ “Glen”này, Lê Hiểu Mạn nhíu mày càng chặt hơn, giọng nói của đối phương hơi quen tai, cô lễ phép hỏi: “Xin chào, tôi không phải là Glen, xin hỏi bà là?”
Người trong điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó dò xét hỏi ngược lại: “Cô là Lê tiểu thư phải không?”
Đối phương hỏi như vậy, trong lòng Lê Hiểu Mạn hơi nghi ngờ: “Bà biết tôi?”
Người trong điện thoại như có việc gấp, cũng không giải thích với Lê Hiểu Mạn mình là ai, mà vội vàng nói: “Lê tiểu thư, cô nghe điện thoại thay Glen, hẳn là Glen đang ở bên cạnh cô? Phiền Lê tiểu thư chuyển lời giúp tôi tới cậu ấy, tôi không tìm thấy con gái Sophie của tôi đâu cả, tôi hy vọng cậu ấy có thể nể mặt tôi, hỗ trợ tìm kiếm, Lê tiểu thư, cô nhất định chuyển lời cho Glen giúp tôi, vô cùng cám ơn cô.”
Người ở đầu điện thoại bên kia chính là Thẩm Thi mẹ của Sophie, sau khi bà ta nói xong lời này, thì cúp điện thoại.
Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đang dần tối đi, cảm xúc trong mắt cô hơi phức tạp, người gọi điện thoại tới nói Sophie là con gái mình, vậy gọi điện thoại tới chính là phu nhân có khí chất bất phàm mà cô đã gặp đó.
Nghĩ đến chuyện ngày đó bà ta cầm mấy bức ảnh kia để ép cô rời khỏi Long Tư Hạo, trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn, thất vọng, và vô cùng tức giận mà không thể lý giải được.
Lúc cô đang buồn rầu, một giọng nói trầm khàn mà lại lười biếng chợt vang lên: “Hiểu Hiểu, em dạy lúc nào?”
! !