Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 96: Chương 96: Không cần phải bám theo súc sinh!




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Giọng nói của Lâm Mạch Mạch không hề nhỏ khiến cho những vị khách khác và đặc biệt là giám đốc và nhân viên phục vụ trong hội sở này.

Bọn họ tất nhiên biết Hoắc Vân Hy là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta giống như không ngờ lại có người dám mắng anh ta như vậy.

Hoắc Vân Hy đang ngồi trên ghế salon uống cà phê nghe lời nói khó nghe như vậy của Lâm Mạch Mạch, anh ta đứng lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Lâm Mạch Mạch, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Chú ý từ ngữ, nói chuyện cẩn thận một chút!”

Lâm Mạch Mạch ngẩng đầu, không chút yếu thế mà nghênh đón với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Hoắc Vân Hy, cô ấy cười giễu cợt: “Ai nha...Cẩn thận? Xin lỗi, tôi không thể nào nói chuyện tử tế với súc sinh được!”

Nói đến đây, cô ấy liếc mắt nhìn vẻ mặt tức giận không thôi của Hạ Lâm, vừa cười vừa nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, lại mang tình nhân ra ngoài dạo chơi sao? Chẳng lẽ khả năng kia của anh luyện càng ngày càng giỏi rồi. Nhưng cái này không tốt với sức khỏe đâu. Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một chút, Hoắc tổng, giữ gìn sức khỏe đi, không sẽ chết sớm đó!”

“Tình nhân?” Lâm Mạch Mạch vừa nói xong, nhân viên phục vụ trong hội sở đã nhìn về phía Hạ Lâm, ánh mắt đầy vẻ trào phúc.

“Hóa ra cô ta không phải là Hoắc phu nhân!” Một nhân viên bán hàng ra vẻ bừng tỉnh.

Một nhân viên khác vừa bị Hạ Lâm khiển trách, giọng nói đầy vẻ trào phúng: “Một tiểu tam không được công khai lại còn dám chê bai lễ phục của chúng ta không tốt. Đúng là phách lối mà!”

Giọng điệu cô ấy cho dù không lớn nhưng vẫn khiến Hạ Lâm nghe rõ ràng, cô ta tức giận, siết chặt hai nắm đấm, sắc mặt đỏ lên, phẫn hận nhìn Lê Hiểu Mạn, tức giận không thể bóp chết cô được.

Sắc mặt Hoắc Vân Hy tái xanh, anh mắt lạnh lùng nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy vẻ mặt cô cũng lạnh lẽo, dáng vẻ như xem kịch vui. Anh ta vươn tay kéo Lê Hiểu Mạn sang một bên.

Hành động này của anh ta khiến trong cửa hàng xôn xao từ nhân viên phục vụ, thiết kế, nhân viên trang điểm, ánh mắt bọn họ đều tò mò nhìn hai người họ.

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, giãy giụa khỏi tay anh, thấp giọng nói: “Hoắc Vân Hy, anh làm gì? Buông tôi ra!”

Hoắc Vân Hy chẳng nhưng không buông cô ra mà còn nắm chặt cổ tay cô hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm: “Lê Hiểu Mạn, em tới đây làm gì? Em theo dõi tôi?”

“A a... Tôi theo dõi anh?” Lê Hiểu Mạn cười lạnh một tiếng, nhìn anh đầy khinh thường: “Hoắc Vân Hy, anh đừng tự tin như vậy. Tôi cảm thấy tôi phải đi theo dõi hai tên súc sinh!”

“Em...” Hoắc Vân Hy tức giận. Nhưng vì ngại thể diện, anh ta không tiện nổi đóa, cố gắng thấp giọng nói: “Em về trước đi, chuyện hôm nay chờ tôi trở lại sẽ giải thích với em!”

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhếch môi, nhìn anh một cái: “Không cần thiết, buông tôi ra!”

Cô ra sức giãy giụa nhưng Hoắc Vân Hy lại giữ chặt cô không buông tay.

Lâm Mạch Mạch thấy vậy, cười đi lên trước, nhíu mày nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, anh đúng là phong lưu thành tính rồi. Vừa thấy người đẹp đã không cầm lòng được. Tình nhân của anh còn ở đây đó, phải biết kiềm chế. Đừng quấn lấy Mạn Mạn nhà tôi. Mạn Mạn nhà tôi cũng không thích làm bạn với súc sinh đâu!”

Dứt lời, cô ấy thừa dịp Hoắc Vân Hy đang tức giận liền giật ta Hoắc Vân Hy ra, kéo Lê Hiểu Mạn đi tới một dãy lễ phục hoa lệ mà đắt tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.