Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 633: Chương 633: Không tin, trên đời có quỷ.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hai ngày sau đó, Long Tư Hạo rất coi trọng chữ tín, không làm gì cô, chỉ có trước khi ngủ sẽ hôn cô.

Hai ngày nay, ngoại trừ thời gian ăn cơm, còn lại cô đều ngủ, Tiểu Nghiên Nghiên cũng rất ngoan ngoãn không có đến quấy rầy cô.

Tuy đã ngủ hai ngày, nhưng cô càng ngủ càng mơ hồ, đến ngày thứ ba vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường.

Long Tư Hạo thấy thế, trong lòng vô cùng không nỡ, có chút hối hận việc mấy ngày trước đã “Dày vò” cô lâu như vậy.

Anh cúi người, áp môi mỏng vào tai cô, đau lòng hỏi: “Hiểu Hiểu, em mệt lắm không?”

Lê Hiểu Mạn mơ màng híp mắt, yếu ớt nói: “Đừng quấy rầy em.”

Thấy cô vẫn còn mệt mỏi như thế, Long Tư Hạo không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, sau khi đặt nụ hôn lên môi cô liền ra khỏi phòng ngủ.

Tiểu Nghiên Nghiên đứng ngoài phòng ngủ, thấy anh đi ra, nheo đôi mắt trong sáng như ngôi sao hỏi: “Chú đẹp trai, mẹ đã dậy chưa ạ?”

Long Tư Hạo nở nụ cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa, Nghiên Nghiên, mẹ cháu còn đang ngủ, đừng nên quấy rầy có biết không?”

“Ah!” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cửa phòng ngủ, lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhướng mày nhìn chằm chằm Long Tư Hạo hồi lâu mới hỏi: “Chú đẹp trai, mỗi ngày chú đều ngủ cùng mẹ sao?”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cong môi cười, phóng khoáng thừa nhận: “Đương nhiên.”

Thấy chú đẹp trai thừa nhận, Tiểu Nghiên Nghiên nhíu cặp chân mày nhỏ nhắn, giọng nói non nớt hỏi: “Có phải mỗi ngày chú đẹp trai và mẹ đều cuốn ga trải giường không ạ? Chú đẹp trai, trước khi cưới ở chung thì thôi đi, còn mỗi ngày cuốn ga trải giường là không có đạo đức.”

Long Tư Hạo vì những lời này của Tiểu Nghiên Nghiên mà kéo kéo khóe môi, đang định hỏi là ai dạy cô bé những lời này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Là Tô Dịch gọi đến, thông thường không có gì đặc biệt cùng gấp gáp, Tô Dịch sẽ không gọi điện thoại cho anh, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Tô Dịch, sắc mặt Long Tư Hạo ngưng trọng vài phần.

Anh nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt dịu dàng: “Nghiên Nghiên, chú có việc phải rời đi chốc lát, rất nhanh sẽ trở lại, tạm thời không thể ở bên cháu, cháu tự chơi trước nhé, sau khi trở lại sẽ chơi với cháu, có được không?”

“Vâng! Được ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Long Tư Hạo gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Chú đẹp trai đi làm việc trước đi, cháu đợi chú trở về.”

Bởi hai ngày nay Lê Hiểu Mạn vẫn luôn ngủ, Long Tư Hạo liền chơi cùng Tiểu Nghiên Nghiên, tình cảm của hai người còn tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Tiểu Nghiên Nghiên càng ngày càng thích Long Tư Hạo: “Chú đẹp trai” đem đến cho cô bé cảm giác thân thiết.

Sau khi Long Tư Hạo rời khỏi biệt thự, Tiểu Nghiên Nghiên liền ở phòng ngủ của mình chơi.

Lê Hiểu Mạn ngủ đến tận trưa vẫn không dậy nổi.

“Mạn Mạn...”

Trong cơn mơ màng, cô lại nghe được giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này đúng là của Lê Tố Phương.

“Mẹ...”

Trên chiếc giường tròn lớn, Lê Hiểu Mạn mơ màng gọi mẹ, giống như đang gặp ác mộng, vẫn luôn không tỉnh lại.

“Mạn Mạn... Mạn Mạn... Vì sao không nghe lời mẹ? Tại sao lại sinh con cho Long Tư Hạo? Vì sao không báo thù cho mẹ? Con gái bất hiếu, con là đứa con bất hiếu, mẹ nuôi không con nhiều năm như vậy, đứa con bất hiếu... Đứa con bất hiếu... Đứa con bất hiếu...”

Bên tai Lê Hiểu Mạn vẫn vang vọng lời trách mắng của Lê Tố Phương, cô nằm trên giường nghiêng đầu trái phải, miệng mơ màng nói: “Không phải... Mẹ, con không phải đứa con bất hiếu, con không phải... Con không phải... Mẹ... Con không phải...”

“Con chính là đứa con bất hiếu, con sinh con gái Long Tư Hạo ra chính là một đứa con bất hiếu, Nghiên Nghiên là con của Long Tư Hạo, mẹ muốn mạng của con bé.”

“Không phải... Mụ... Đừng... Đừng...”

“Không được!”

Khuôn mặt Lê Hiểu Mạn đầy vẻ hoảng sợ, thét lên, đột nhiên mở bừng mắt ngồi dậy.

Đầu cô lúc này đầy mồ hôi, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán mình, nhớ lại những gì vừa mơ thấy.

Cô ngồi trên giường hồi lâu, ổn định tinh thần, đang định xuống giường, giọng Lê Tố Phương lại vang lên.

“Mạn Mạn... Đứa con bất hiếu... Đứa con bất hiếu... Đứa con bất hiếu...”

Bởi vì Lê Tố Phương nói muốn giết Tiểu Nghiên Nghiên, trái lại Lê Hiểu Mạn đã bình tỉnh hơn khi vừa tỉnh giấc, nghe được giọng Lê Tố Phương lần nữa, cô hoảng sợ đưa mắt dò xét phòng ngủ xa hoa.

Nhưng khi cô dò xét mấy vòng, vẫn giống như năm năm trước, không phát hiện gì cả.

Hiện tại cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cho nên không tin mình bị ảo giác, mà là thật sự nghe được giọng của Lê Tố Phương.

Nhưng năm năm trước Lê Tố Phương cũng đã... sao có thể chạy đến đây nói chuyện với cô?

Vì sao mấy hôm trước không có giọng nói của Lê Tố Phương, hôm nay lại xuất hiện?

Cô không tin trên thế giới này có quỷ.

Thế nhưng trong phòng ngủ lại vô duyên vô cớ vang lên giọng nói của Lê Tố Phương thì giải thích thế nào?

Đang lúc cô nghi hoặc, cửa phòng ngủ bị người khác đẩy ra, một người làm nữ cầm dụng cụ vệ sinh đi đến.

Nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đã tỉnh đang ngồi trên giường, mắt người làm nữ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ kinh ngạc đã lập tức biến mất.

Cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn cung kính nói: “Thiếu phu nhân, tôi đến quét dọn phòng.”

Không đợi Lê Hiểu Mạn lên tiếng, cô ta liền quỳ trên mặt đất bắt đầu lau chùi.

Nhìn người người giúp việc kia, Lê Hiểu Mạn cảm thấy có chút quen thuộc, đôi mắt trong suốt nheo lại, cẩn thận quan sát côta.

Nữ giúp việc quỳ dưới đất trông rất bình thường, rất đại chúng, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn.

Thấy cô ta quỳ ở đó lau sàn nhà, Lê Hiểu Mạn chậm rãi xuống giường, đang chuẩn bị đi vào phòng tắm, Tiểu Nghiên Nghiên liền đi đến.

“A! Mẹ, mẹ dậy rồi sao?”

Lúc Tiểu Nghiên Nghiên đi vào, động tác lau nhà của nữ giúp việc thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiểu Nghiên Nghiên sau đó lại tiếp tục lau.

Động tác nhỏ của cô ta rơi vào tầm mắt của Lê Hiểu Mạn, vốn dĩ cô ta như thế không có gì là không bình thường, thế nhưng Lê Hiểu Mạn lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bình thường lúc này sẽ không có người đến quét dọn, đây là điều thứ nhất.

Thứ hai, nữ giúp việc này cứ lau đi lau lại một chỗ.

Thứ ba, cô càng nhìn cô ta càng cảm thấy quen.

Tiểu Nghiên Nghiên đi đến, thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm nữ giúp việc trên mặt đất, cô bé đi đến trước mặt cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ nhíu mày hỏi: “Mẹ, sao lại cứ nhìn chị này lau nhà vậy ạ?”

Nữ giúp việc nghe được lời Tiểu Nghiên Nghiên nói, ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, lại nhanh chóng cúi đầu, động tác lau dọn nhanh hơn.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô ta hỏi: “Cô tên là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.