Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 929: Chương 929: Kinh khủng, núi tử vong




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe thấy sự kiện Lê Hiểu Mạn mất tích có liên quan tới Sophie, Thẩm Thi Vi lại căm ghét chính mình, đáng lẽ bà không nên quá nhân từ với Sophie.

Bà lập tức nói: “Dì sẽ lập tức cho người lục soát trang viện và điều tra hướng đi của Sophie.”

Lạc Thụy cảm kích nhìn Thẩm Thi Vi: “Làm phiền phu nhân.”

Thẩm Thi Vi nhíu chặt mày lại: “Hiểu Hiểu là con gái của dì, con bé mất tích, dì cũng rất lo lắng.”

Dứt lời, bà liền rời khỏi phòng, lập tức đi bảo người lục soát trang viện.

Mặc dù trước đó bà bị Knox cấm túc ở trong phòng, nhưng thân là nữ chủ nhân của nơi này, bà vẫn có quyền ra lệnh như vậy.

Huống chi, bây giờ Knox cũng đang toàn lực điều tra chuyện này.

Sau khi Lạc Thụy thấy Thẩm Thi Vi rời khỏi đây, anh ta nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, anh đừng quá lo lắng, Tổng giám đốc phu nhân nhất định sẽ là người tốt gặp chuyện may.”

Lúc này, Long Tư Hạo đang vô cùng hối hận chuyện bỏ qua cho Sophie hết lần này đến lần khác, anh không nên để cho cô ta con đường sống.

Lăng Hàn Dạ nhìn về phía Long Tư Hạo, ánh mắt tràn đầy đồng tình, anh ta thở dài thật sâu: “Long thiếu, Lạc Thụy nói đúng đấy, anh đừng quá lo lắng, anh hãy suy nghĩ lạc quan lên, Hiểu Hiểu của anh nhất định sẽ không có việc gì, bây giờ chúng ta cứ chờ kết quả điều tra của Thẩm nữ sĩ đã, rồi xác định xem bước tiếp theo phải làm sao.”

Đây là lần đầu tiên thập đại thợ săn thấy thủ lĩnh Long Tư Hạo của bọn họ lo lắng cho một người phụ nữ như vậy, nên bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ về phu nhân thủ lĩnh chưa từng gặp mặt kia.

Hoa hồng lửa là người nhiều chuyện nhất trong mười người, lại hay đấu võ mồm với Lạc Thụy đi tới bên cạnh Lạc Thụy, lấy tay chọt chọt cánh tay của anh ta, hạ thấp giọng hỏi: “Lạc Thụy, có thể khiến cho thủ lĩnh nhớ thương như vậy, có phải phu nhân của thủ lĩnh chúng ta rất đẹp hay không?”

Lạc Thụy nhìn hoa hồng lửa rồi gật đầu: “Đẹp, rất đẹp, tuy nhiên tổng giám đốc yêu Tổng giám đốc phu nhân như vậy, cũng không chỉ bởi vì cô ấy đẹp.”

“Vậy thì bởi vì cái gì?”

Lạc Thụy híp mắt cười nói: “Đợi đến khi tìm được Tổng giám đốc phu nhân, tôi sẽ từ từ nói cho cô.”

Mấy người kia đều không lên tiếng, bởi vì vào lúc này, bọn họ cảm thấy lựa chọn yên lặng là tốt nhất.

Trải qua lục soát, Lê Hiểu Mạn và Sophie đều không ở trong trang viên, hơn nữa bọn họ còn điều tra được máy bay tư nhân của Knox thiếu mất một chiếc, người điều khiển máy bay cũng thiếu mất một.

Rất rõ ràng, Lê Hiểu Mạn rất có thể đã bị Sophie đưa lên máy bay trực thăng rời khỏi nơi này.

Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ở trên một chiếc máy bay trực thăng, ngoài phi công điều khiển máy bay, còn có Sophie và người thần bí hiện diện ở đó.

Mặc dù Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở trên ghế sa lon, nhưng hai tay hai chân của cô đều bị trói lại, đồng thời miệng của cô cũng bị nhét đồ.

Người thần bí và Sophie thừa dịp lúc Long Tư Hạo và Knox phát sinh mâu thuẫn, sự chú ý của Knox đều đặt ở trên người Long Tư Hạo, bọn họ mang đưa Lê Hiểu Mạn đi.

Mà như thế nào thì Knox cũng không nghĩ ra chuyện con gái ruột Sophie của ông ta làm hỏng chuyện tốt của mình, cũng không phòng bị cô ta.

Ánh mắt người thần bí quét mắt nhìn Lê Hiểu Mạn lạnh như băng, sau đó anh ta lại nhìn về phía Sophie đang thưởng thức rượu vang: “Cô chuẩn bị đưa cô ta đi đến chỗ đó?”

Sophie buông ly rượu vang xuống, vẻ mặt tràn đầy thâm độc nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, lạnh lùng châm biếm: “Lê Hiểu Mạn, bây giờ chắc cô đang đặc biệt hận tôi đấy hả? A a... Cô hận đi, nhanh lên không thì cô không hận được bao lâu nữa đâu, cô sẽ sớm chết rất thảm, không phải cô rất yêu Tư Hạo sao? Vậy có phải là cô nên đi thử đến nơi mà Tư Hạo đã từng chịu khổ hay không? Tư Hạo đã từng tiếp nhận huấn luyện ở rừng rậm nguyên thủy, hẳn là cô đã biết.”

Người thần bí ở bên cạnh nghe thấy cô ta nói như vậy, anh ta lạnh mắt nhìn cô ta hỏi: “Cô muốn đưa cô ta vào trong rừng rậm nguyên thủy mà Long Tư Hạo đã từng ở để cho cô ta tự sinh tự diệt?”

Lê Hiểu Mạn nghe thấy lời của người thần bí, cô vùng vẫy hai tay bị trói, nhưng bởi vì người thần bí và Sophie trói rất chặc, nên cô không thể tự cởi dây trói được.

“Không… không...” Sophie lắc đầu, cô ta cười quỷ dị âm ngoan: “Tôi muốn đưa cô ta đến núi Mont Saint-Michel.”

Nghe thấy ba chữ “ Mont Saint-Michel”, vẻ mặt của người thần bí hơi kinh ngạc, anh ta băng lãnh nhìn cô ta, âm lãnh cười: “A a, quả nhiên là lòng dạ của cô đủ ác độc, cô ta là chị cùng mẹ khác ba với cô đấy, cô thật sự muốn đưa cô ta vào chỗ chết?”

Chữ “Chị” kia dường như là cấm kỵ của Sophie, cô ta vừa nghe thấy từ đó đã hung hãn nheo mắt lại, vẻ mặt đầy tức giận và âm ngoan: “Đừng có mà nói chữ chị với tôi, cô ta mà xứng làm chị của tôi sao? Tôi muốn cô ta chết đấy, còn muốn cô ta chết rất bi thảm nữa là khác.”

Lời nói vô tình ác lệ của Sophie làm Lê Hiểu Mạn thống hận cô ta đến trình độ cao nhất, Sophie đã không phải là người nữa rồi, bởi vì ngay cả chút lương tri của con người cô ta cũng không có, cô ta giống như là một zombie không có nhân cách, cái xác biết đi, còn sống chỉ khiến cho người người căm ghét.

Người phụ nữ ác độc giống như cô ta hẳn nên xuống địa ngục đi.

Nếu như đến bây giờ cô còn đồng tình với Sophie nữa, còn coi cô ta là em gái của cô nữa, vậy Lê Hiểu Mạn cô chỉ là một đứa ngu xuẩn.

Người thần bí lạnh nhạt quét mắt nhìn Lê Hiểu Mạn: “Nghe nói Mont Saint-Michel có rất nhiều dã thú, dù cô có ném cô ta ở chỗ nào đi nữa, cô ta cũng chỉ có một con đường chết.”

“Làm sao? Anh cảm thấy đau lòng cho cô ta?” Sophie nhìn về phía người thần bí, cô ta hơi nheo đôi mắt nhuộm đầy ác độc lại.

Người thần bí cong môi cười châm chọc: “Sao tôi có thể đau lòng cho cô ta được, muốn đối phó với cô ta thế nào đều là chuyện của cô, tôi chỉ hỏi mà thôi.”

Mont Saint-Michel nằm ở phía tây bắc dãy nú Jura, ngọn núi này là ‘Núi tử vong’’ “Núi tà ác” và “Núi quái thú” trong truyền thuyết của dân bản xứ, phàm những nhà thám hiểm leo lên ngọn núi này đều gần như là không có ai sống sót.

Năm nào cũng đều có nhà thám hiểm chuyên nghiệp lập thành đội ngũ thám hiểm leo lên ngọn núi này, nhưng tất cả đều chết rất thê thảm, còn có rất nhiều nhà thám hiểm bị mất tích một cách ly kỳ, đến nay vẫn không tìm được thi thể.

Mười mấy năm trước, có nhóm ba mươi người tạo thành đội ngũ thám hiểm, sau đó chỉ còn hai người sống sót, nhưng mặc dù bọn họ có thể rời khỏi Mont Saint-Michel, nhưng đều đã bị hóa điên dại.

Năm ngày sau, một người trong đó đã bị chết một cách bí ẩn, toàn thân không có thương tích, còn một người khác thì một năm sau mới chết.

Lúc máy bay quanh quẩn giữa không trung của Mont Saint-Michel, phía dưới là một mảnh rừng cây đen thui, bởi vì bị sương mù dày đặc bao phủ, lại đang là buổi tối, nên bọn họ không nhìn được rõ lắm.

Sophie kéo Lê Hiểu Mạn, để cho phi công điều khiển mở buồng máy bay ra, cô ta chuẩn bị trực tiếp đẩy cô xuống thì bị người thần bí ngăn cản.

“Cô cứ đẩy cô ta xuống như vậy, thì không phải là cô ta sẽ bị té chết hay sao?”

Sophie lạnh lùng nhướn mày: “Vậy thì phải làm sao, anh đưa cô ta xuống?”

Người thần bí liếc nhìn Lê Hiểu Mạn bị cô ta giữ chặt, anh ta kéo cô trở lại buồng máy bay, rồi cầm dù tới.

Lê Hiểu Mạn nhìn chiếc dù trong tay anh ta, bởi vì miệng đang bị nhét vải, nên cô chỉ có thể hung hãn trợn mắt nhìn anh ta và Sophie.

Người thần bí nhìn Lê Hiểu Mạn rồi cười lạnh với cô, anh ta đưa tay ra lấy miếng vải trong miệng cô ra.

Sau khi miếng vải bị lấy đi, Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn người thần bí và Sophie, giọng mang hận ý: “Nếu như tôi có thể sống sót rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đây.”

“Sống sót rời khỏi đây?” Người thần bí lạnh lùng giễu cợt, ánh mắt tràn đầy châm chọc: “Rời khỏi nơi này? Chỉ bằng cô? Đây là chuyện không thể nào, cô nhất định không biết phía dưới là nơi nào rồi, phía dưới là Mont Saint-Michel, nó có một cái tên rất kinh khủng, gọi là “Núi tử vong”, bên trong có rất nhiều dã thú, còn có những quái vật biến dị mà cô chưa từng thấy, tính tình của bọn chúng rất hung tàn, nên cô muốn rời khỏi Mont Saint-Michel một mình là chuyện hoàn toàn không có khả năng.”

Mặc dù tình trạng bây giờ của Lê Hiểu Mạn rất thảm hại, nhưng cô không thể để thua khí thế và cốt khí.

Cô cong mỗi cười nhạt: “Anh cho rằng nói như vậy là có thể hù dọa được tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.