Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Knox nghe thấy Thẩm Thi Vi bị thương, sắc mặt âm trầm dần thay đổi, ngày hôm qua lúc ông ta vừa đến thành phố K đã nữ hầu gái Sarah hành tung của Thẩm Thi Vi, Sarah trả lời ông ta là Thẩm Thi Vi đi tham dự hôn lễ.
“Chủ nhân.”
Lúc này, một người đàn ông Pháp hói đầu đi vào, là Đại quản gia Francis của Knox.
Ông ta cầm điện thoại di động trong tay, cung kính cúi đầu: “Chủ nhân, ngài có điện thoại, là chuyện liên quan tới phu nhân.”
Francis khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc dù biết tiếng Trung, nhưng nói không tốt lắm.
Sophie nghe thấy Francis nói điện thoại có liên quan đến Thẩm Thi Vi, trong lòng cô ta dần trở nên khẩn trương.
Knox quét mắt nhìn Sophie, rồi xoay người rời khỏi phòng của cô ta, Francis cung kính cúi đầu chào Sophie rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi Sophie thấy ông ta rời khỏi đây, cô ta mới đưa tay ta vịn mép giường đứng lên, mặc dù cô ta là con gái của Knox, nhưng cô cũng hiểu tính cách của ông ta lắm.
Cũng không đoán được là cha cô ta có tin lời cô ta vừa nói hay không.
Nhưng mặc kệ cha cô ta có tin hay không, cô ta đều phải khăng khăng khẳng định tất cả mọi chuyện đều là do Lê Hiểu Mạn tạo thành.
...
Ngày hôm sau, Knox đi đến bệnh viện, bởi vì ông ta biết chuyện Thẩm Thi Vi bị đạn bắn trúng phải nằm viện.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái, hôm nay khí sắc của Thẩm Thi Vi đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, bà nửa tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn đang gọt táo cho bà, trên mặt tràn đầy ý cười vui mừng.
Còn tiểu Long Dập cũng cầm một quả táo trong tay nhỏ, nhưng bé đang gọt táo cho tiểu Nghiên Nghiên.
Bởi vì hôm nay ở công ty có chuyện, nên Long Tư Hạo tạm thời đi đến công ty, và cho Lạc Thụy tự mình tới canh giữ ở nơi này.
Ngoài Lạc Thụy ra, còn có hơn mười vệ sỹ đứng ở ngoài phòng bệnh, bảo vệ an toàn cho Lê Hiểu Mạn tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập.
Sau khi Lê Hiểu Mạn gọt vỏ táo xong, cô cắt táo thành từng miếng nhỏ, rồi mới đút cho Thẩm Thi Vi.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy vậy, bé mở to miệng nhỏ, cười híp mắt nhìn tiểu Long Dập đang ngồi ở bên cạnh bé: “Anh, em cũng muốn anh đút táo cho em giống như mommy đút bà ngoại vậy.”
Tiểu Long Dập nghe vậy, bé nhìn mẹ Lê Hiểu Mạn của mình, sau khi gọt táo xong bé cắt táo thành những miếng nhỏ rồi đút cho em gái tiểu Nghiên Nghiên.
Lạc Thụy nhìn một màn người một nhà hòa hài ở trong phòng bệnh, anh ta khoa trương xoa xoa mắt: “Ô ô... Tổng tài phu nhân, quá cảm động, thật ấm áp, rất hài hòa nha!”
Anh ta vừa nói xong, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Lúc này, anh ta đang dựa ở cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng động thì xoay người ra khỏi phòng bệnh theo bản năng.
Sau khi ra ngoài, anh ta liền kinh sợ, bởi vì anh ta nhìn thấy Knox đang đi đến phòng bệnh.
Đi theo Knox còn có Francis, cùng với hai mươi người ngoại quốc da đen cao to.
Những người ngoại quốc da đen này đều là người dưới tay Knox, người người đều đã được huấn luyện, thân thủ không kém với các vệ sỹ chuyên nghiệp.
Lạc Thụy chuyển tầm mắt từ những người đàn ông ngoại quốc da đen kia đến trên người Knox đang lạnh mặt, sau đó anh ta lịch sự đưa tay ra, cười hỏi: “Knox tiên sinh, sao ông lại tới đây?”
Knox không đáp lại Lạc Thụy, ông ta nhìn chằm chằm vào trên người hơn mười vệ sỹ đang cản trở ông ta đi vào phòng bện ở sau lưng Lạc Thụy kia.
Lạc Thụy thấy ông ta nhìn chằm chằm vào trên người vệ sỹ sau lưng mình, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa, mà quay đầu lại bảo vệ sỹ đang cản trở Knox tránh ra.
Sau đó, anh ta trực tiếp đi vào phòng bệnh, đi thẳng tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, cúi đầu nhìn cô nói: “Tổng tài phu nhân, Knox tiên sinh tới, tôi cảm thấy cô nên tránh đi thì hơn.”
Nghe thấy Knox tới, Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc, cô hơi cau mày lại, rồi nhìn Thẩm Thi Vi nói: “Mẹ, con cùng Nghiên Nghiên Allen đi ra ngoài trước.”
Dứt lời, cô liền đứng lên, nhìn về phía tiểu Long Dập và tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, Allen, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Tiểu Nghiên Nghiên không hiểu: “Tại sao chúng ta phải đi ra ngoài?”
Lê Hiểu Mạn đang muốn đáp lại tiểu Nghiên Nghiên, hơn hai mươi người ngoại quốc da đen nhìn có vẻ rất hung hãn đi theo Knox tới kia đi vào giống như là đang dàn trận vậy.
Bọn họ vừa đi vào đã nhanh chóng chia làm hai hàng, chỉnh tề đứng ở hai bên.
Tác phong nghiêm túc giống như quân nhân chân chánh vậy.
Sau khi bọn họ xếp hàng đứng hai bên xong Knox mới đi vào, đi theo phía sau ông ta là Francis.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy hơn hai mươi người ngoại quốc da đen kia, bé nhìn tiểu Long Dập, thấp giọng nói: “Anh, thật là nhiều quạ đen à nha! Tuy nhiên, nhìn bọn họ không giống như người tốt à!”
Tiểu Long Dập nhìn về phía mấy người da đen kia, sau khi nhìn bọn họ, bé lại quay đầu nhìn về phía Lê Hiểu Mạn.
Mà lúc này, Lê Hiểu Mạn đang nhìn về phía Knox đi vào, thấy vẻ mặt của ông ta uy nghiêm, nói năng thận trọng, cả người mang đến cho người ta một loại cảm giác u ám, cô không khỏi cau mày lại, nhìn Knox không giống như là loại người hiền lành, ông ta đối xử với mẹ của cô Thẩm Thi Vi ổn chứ?
Cô hơi lo âu về chuyện này, nhưng bây giờ lại không tiện hỏi nhiều.
Cô nhìn về phía Thẩm Thi Vi, thấy bà đang kinh ngạc nhìn Knox, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng con đi ra ngoài trước.”
Dứt lời, cô nhìn về phía tiểu Long Dập và tiểu Nghiên Nghiên: “Các con đi ra ngoài với mẹ trước.”
Ngay khi cô nắm tay nhỏ của tiểu Long Dập tiểu Nghiên Nghiên xoay người đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén của Knox đã rơi vào khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống với Long Tư Hạo của tiểu Long Dập.
Ông ta hơi kinh ngạc, ánh mắt ưng càng trở nên sắc bén hơn, nhưng ông ta lại không gọi Lê Hiểu Mạn lại.
Sau khi Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng bệnh, Lạc Thụy cũng đi ra ngoài theo.
Knox đi tới trước giường bệnh của Thẩm Thi Vi, thấy bà đang bị thương, vẻ mặt lãnh nghiêm dần giãn ra, trong mắt lộ ra vẻ ân cần.
Thẩm Thi Vi che giấu kinh ngạc trên mặt xuống: “Knox, ông đến thành phố K từ lúc nào?”
Knox ngồi xuống: “Ngày hôm qua.”
...
Bên ngoài phòng bệnh, Lạc Thụy suy đoán Knox có thể sẽ không rời đi ngay, anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Tổng tài phu nhân, Knox có thể không rời đi nhanh như vậy đâu, cũng đã mấy ngày rồi cô không nghỉ ngơi, không bằng tôi đưa cô và tiểu bất điểm, còn có tiểu tổng tài đi về trước, rồi ngày mai ba người lại tới.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn phòng bệnh, rồi cô lại nhìn Lạc Thụy gật đầu: “Được.”
Lạc Thụy lái xe đưa Lê Hiểu Mạn, tiểu Long Dập, tiểu Nghiên Nghiên về biệt thự Thủy Lộ Hồ, rồi gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, nói cho anh biết là Knox đến bệnh viện thăm Thẩm Thi Vi.
Sau khi Lê Hiểu Mạn Long Tư Hạo và tiểu Long Dập nhận nhau, bởi vì chuyện Thẩm Thi Vi bị trúng đạn, nên mấy người vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, vì vậy hôm nay là lần đầu tiên tiểu Long Dập tới biệt thự.
Nhìn biệt thự sang trọng lớn đến kinh người, đôi mắt nhỏ của tiểu Long Dập tràn đầy kinh ngạc, tuy nhiên bé không kinh ngạc kêu lên thành tiếng giống lần đầu tiên lúc tiểu Nghiên Nghiên tới biệt thự vậy.
Bé thừa kế hoàn toàn tính cách dù trời có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt của Long Tư Hạo.
Từ lúc đi vào biệt thự, tiểu Nghiên Nghiên đã nhiệt tình kéo bé hết rẽ trái, rồi lại quẹo phải thăm thú mọi nơi.
Lúc đi dạo đến vườn hoa ở tầng chính, Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói: “Nghiên Nghiên, con dẫn anh đi dạo xung quanh nhé, mẹ có chút việc phải làm.”
! !