Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 456: Chương 456: Làm mù mắt chó của cậu ta (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đi tiểu nhiều là tình huống bình thường khi đang mang thai, có một số phụ nữ mang thai sẽ xuất hiện tình huống này ở giai đoạn hậu kỳ, nhưng bắt đầu từ giờ, đặc biệt là buổi tối, có lúc một buổi tối cô phải chạy vào phòng vệ sinh bảy tám lần.

Hai tháng gần đây, ban ngày Long Tư Hạo sẽ đến công ty, còn buổi tối thì nhất định trở về đúng giờ, vì vậy tự nhiên là anh biết tình huống của cô, coi như cô không nói ra, anh cũng có thể đoán được cô muốn nói cái gì.

Thấy cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, Long Tư Hạo cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, ánh mắt nồng đầm ý cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Vợ ngốc, con người ta ai cũng đều có ba cái gấp, chuyện này có gì mà phải mắc cỡ? Ở trước mặt của anh, không cần xin lỗi như vậy, cũng đừng keo kiệt nũng nịu với anh, có cần gì cần anh giúp thì cứ nói với anh bất cứ lúc nào là, bất cứ lúc nào anh cũng đợi nghe vợ đại nhân chỉ huy.”

Dứt lời, anh đi giày giúp cô, rồi trực tiếp ôm cô đi vào phòng vệ sinh.

Long Tư Hạo đi ra ngoài trước cô, đợi lúc cô đi ra, thì Long Tư Hạo đưa cho cô bộ lễ phục đã sớm chuẩn bị xong.

Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn bộ lễ phục màu trắng mà anh đưa tới, cô không hiểu gì nhìn anh hỏi: “Đây là...”

Không phải anh nói là ra ngoài đi dạo thôi sao? Còn cần mặc lễ phục nữa hả?

Thấy cô ngơ ngác không hiểu gì, Long Tư Hạo hơi nâng mi mắt, anh như có ma thuật biến ra một tấm thiệp mời, rồi đưa cho cô.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn hơi ngẩn ra, cô nghi ngờ nhìn anh, rồi mới nhận lấy thiệp mời, sau khi mở ra xem thì cô mới biết là thiệp mời cưới của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, thời gian hai người cử hành hôn lễ là hôm nay, địa điểm là ở khách sạn quốc tế Đế Hoa.

Trên thiệp mời ghi tên người được mời là hai người cô và Long Tư Hạo, phía trên còn in hình ảnh cưới của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này khi cô nhìn thấy ảnh cưới của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, thì đã hoàn toàn không còn bất kỳ cảm giác gì nữa rồi, không buồn không vui, không ủy khuất không giận.

Bây giờ, điều quan trọng nhất với cô, ngoài Long Tư Hạo, người nhà của cô, thì còn có bảo bảo trong bụng cô, ngoài ra không còn ai khác nữa rồi.

Những người mà cô quan tâm nhất cũng chỉ có bọn họ.

Long Tư Hạo đưa thiệp mời cho cô, còn chuẩn bị lễ phục, ý của anh hẳn là muốn đi tham dự hôn lễ của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, thế nhưng cô không có hứng thú.

Cô đưa thiệp mời cho Long Tư Hạo, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Em còn tưởng rằng là đi dạo phố, thì ra là đi tham gia hôn lễ, muốn đi thì anh tự đi đi, em không đi.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo hơi nâng mi mắt lên, anh đặt và thiệp mời trong tay xuống, sau đó rảo bước đi tới trước mặt cô, đưa tay cởi áo ngủ xuống giúp cô, rồi dịu dàng nhìn cô, cong môi hỏi: “Tại sao em không đi?”

Dừng lại, anh híp mắt lại, anh nâng tay lên nắm lấy cằm của cô, thâm trầm nhìn cô: “Là sợ chạm vào nỗi đau?”

Lê Hiểu Mạn kéo tay của anh xuống, cô nhìn thẳng vào anh: “Mới không phải, là không có hứng thú.”

“À?” Long Tư Hạo nhướn mày, kéo dài âm tiết, anh nhìn cô một cách thâm ý, cong môi cười nói: “Hiểu Hiểu, nhưng hôm nay anh đã chuẩn bị cho bọn họ một món quà lớn, em không đi thì coi như là sẽ không được nhìn thấy.”

Nghe thấy anh nói đến món quà lớn, Lê Hiểu Mạn trợn to hai mắt nhìn anh hỏi: “Đừng nói là anh sẽ chuẩn bị cho bọn họ một bao tiền lì xì thật dày đấy nhé? Tư Hạo, mặc dù anh không thiếu tiền, nhưng anh cũng không cần phải cho bọn họ quá nhiều, tùy tiện cho bọn họ bao tiền lì xì mấy đồng tiền là đủ rồi.”

“A a...” Long Tư Hạo cong môi mỉm cười, anh cưng chiều nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em cứ yên tâm đi, khi chúng ta tổ chức lễ cưới, anh tuyệt đối sẽ không để em thua thiệt đâu.”

Dứt lời, anh ôm cô vào ngực, cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, anh khẽ nở nụ cười quyến rũ, cười sâu không lường được: “Đưa bao tiền lì xì là một, còn có món quà khác, ngoan, em đi thay quần áo trước đi, em đi thì sẽ biết món quà lớn mà anh đã chuẩn bị cho bọn họ là cái gì.”

Sau đó, anh tự mình cởi áo ngủ xuống giúp cô, lại thay lễ phục giúp cô.

Ngay cả tóc, cũng đều là anh tự mình xử lý giúp cô, bởi vì cô đang mang thai, nên anh không có trang điểm giúp cô.

Mà da của cô vốn đã trắng nõn, nên không cần trang điểm cũng vẫn xinh ddiepj động lòng người.

Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu trắng dài qua đầu gối, mà phần eo của lễ phục được thiết kế cao, nên không siết đến bụng, tà váy xòe rộng.

Mặc xong bộ lễ phục này, cô hoàn toàn không nhìn ra là mình đã mang thai hơn bốn tháng, bởi vì phần eo của bộ lễ phục này được chiết cao lên, nên tà váy xòe rộng đã khéo léo che dấu cái bụng đã nhô lên của cô.

Lúc trước, lúc Long Tư Hạo chọn bộ lễ phục này, cũng là nhìn trúng phần eo được thiết kế chiết cao của bộ lễ phục này sẽ không siết đến bụng của Lê Hiểu Mạn, mà lại còn tôn lên dáng vẻ yểu điệu của cô.

Dẫu sao, bây giờ cô đang là phụ nữ có thai, không thể mặc trang phục quá bó sát người, nhưng mới mang thai hơn bốn tháng, mặc trang phục rộng thùng thình thì cũng không được tốt lắm, vì vậy thiết kế của bộ lễ phục này rất phù hợp.

Da thịt trắng noãn, sắc mặt hồng hào, ngũ quan tinh xảo, khí chất cao nhã, lại kết hợp với bộ lễ phục trắng như tuyết này nữa, nhìn cô vừa dịu dàng duyên dáng, mà lại xinh đẹp động lòng người.

Sau khi thay lễ phục xong, cô liền bị Long Tư Hạo kéo đến trước gương, rồi anh đeo sợi dây chuyền mặt nhẫn kim cương hồng 12 cara lên giúp cô.

Cô vốn đã xinh đẹp động lòng người lại phối hợp với sợi dây chuyền mặt nhẫn kim cương hồng 12 ca ra này nữa, nhìn càng thêm chói mắt mê người.

Liếc nhìn người phụ nữ khí chất tao nhã, dịu dàng động lòng người trong gương, Lê Hiểu Mạn xoay người ngước mắt nhìn Long Tư Hạo đã đeo sợi dây chuyền cho cô xong, cô hơi cau mày: “Em như vậy có quá bắt mắt hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.