Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 555: Chương 555: Lê tiểu thư, tính tình bị tiêm nhiễm… (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong thời kỳ mang thai, phản ứng của cô cực kì nghiêm trọng, hơn hai tháng bắt đầu nôn rất dữ, vị trí thai không đúng, cẳng chân của cô cũng phình to như rất nhiều thai phụ, không thể đi lại mà chỉ có thể nằm.

Nhưng mà ở ngày sắp sinh dự tính, cô gặp chuyện ngoài ý muốn.

Lần khám thai cuối càng là Hàn Cẩn Hi đi với cô, nhưng sau khi bọn họ rời khỏi bệnh viện bị người theo dõi, còn có người đâm vào xe bọn họ.

Tuy cô với Hàn Cẩn Hi không bị thương, nhưng vì vậy mà cô bị động thai khí, đứa bé còn chưa tới ngày sinh dự tính đã phải sinh ra.

Sợ hãi lại mất đi đứa nhỏ này, cho nên sau khi cô được đưa đến bệnh viện liền kiên trì sinh mổ.

Cô không sợ để lại sẹo trên bụng, cũng không nghĩ tới muốn tái giá, chỉ muốn thuận lợi sinh hạ đứa trẻ này.

Bởi vì sinh mổ nên ít nguy hiểm hơn nhiều, tuy đứa bé không đủ ngày sinh dự tính, nhưng chỉ mấy ngày sau khi sinh đứa bé khỏe mạnh, cân nặng sáu ký tám, không nặng cũng không nhẹ.

Lúc bác sĩ nói cho cô mình sinh con gái, cô cực kì cảm tạ ông trời lại một lần đưa con gái đến bên cạnh cô.

Đối với đứa con gái trời cao ban cho, cô thề phải dùng sinh mệnh yêu thương con bé, đặt tên là Lê An Nghiên, tên tiếng Anh Amber là Hàn Cẩn Hi đặt.

Chỉ là sau khi Tiểu Nghiên Nghiên sinh ra ba ngày, có kẻ thần bí xông vào phòng bệnh của cô muốn cướp Tiểu Nghiên Nghiên đi, cũng may là bởi vì Hàn Cẩn Hi cảm thấy thẹn với cô mà vẫn luôn chăm sóc cô đúng lúc đuổi tới, mới giúp cô đoạt lại con mình.

Có người nhiều lần muốn gây bất lợi với con gái cô, vì bảo vệ tính mạng của Tiểu Nghiên Nghiên, sau khi nghe Hàn Cẩn Hi nói xong, cô mang Tiểu Nghiên Nghiên tạm thời rời khỏi thành phố K, đi Anh quốc cùng Hàn Cẩn Hi.

Hàn Cẩn Hi vì cảm thấy do anh ta không thể bảo vệ tốt mẹ con cô, làm hại cô sinh non, lòng sinh ra áy náy nên vẫn luôn chiếu cố mẹ con hai người.

Ở Anh quốc, cô dùng tên tiếng Anh là Many, lúc Tiểu Nghiên Nghiên một tuổi nhờ sự giúp đỡ của Hàn Cẩn Hi thành lập phòng thiết kế châu báu của mình.

Sau khi mở ra thị trường ở nước ngoài, nửa năm trước cô mới về nước, phát triển ở thành phố H.

Thật ta cô hoàn toàn có thể không cần làm việc cũng có thể không lo cơm áo cả đời, tài khoản của cô có thêm một số tiền rất lớn, cụ thể có bao nhiêu cô cũng không thèm để ý, bởi vì cô biết số tiền kia nhất định có quan hệ với Long Tư Hạo.

Số tiền kia cho tới bây giờ cô chưa từng động tới một phân.

Đối với Hàn Cẩn Hi, bởi vì tiếp xúc nhiều mà bắt đầu hiểu anh ta, trừ tính cách lãnh ngạo, tính tình quái dị, thích hại người, nói móc người ta, mắng chửi người ở ngoài, cũng xem như là một người tốt.

Cô với anh ta thuần túy là quan hệ hợp tác cùng nhau.

Sở dĩ Tiểu Nghiên Nghiên gọi anh ta là daddy là bởi vì Tiểu Nghiên Nghiên ở trường học bị banj học cười nhạo không có ba ba, vừa lúc bị Hàn Cẩn Hi biết được, liền tự mình dẫn Tiểu Nghiên Nghiên đến trường học của con bé, nói cho bạn học của bé rằng anh ta chính là ba ba của Tiểu Nghiên Nghiên.

Hàn Cẩn Hi thấy mày cô nhăn lại, trong đôi mắt đầy suy nghĩ sâu xa, nửa ngày đều chưa phục hồi tinh thần lại, đôi mắt lam mị hoặc của anh ta gắt gao nheo lại, khóe môi phác hoạ ra nụ cười mang theo chút tức giận: “Lê Hiểu Mạn, thời gian của tôi quý giá lắm, tôi không có rảnh ngồi ở đây chờ cô suy nghĩ trên trời dưới đất, tôi cho cô thời gian hai giây, nếu cô vẫn không phục hồi tinh thần lại, tôi sẽ không nói việc cô muốn biết.”

Nghe được ngữ khí Hàn Cẩn Hi không thực sự vui vẻ, Lê Hiểu Mạn lập tức hồi hồn, nheo mắt liếc người đàn ông trước mắt có dung mạo tuyệt sắc, tính tình không tốt, nhẫn nại cũng chẳng tốt theo: “Nói đi, chuyện gì?”

Tư thế Hàn Cẩn Hi lười biếng dựa lưng vào sô pha, đôi mắt lam mị hoặc hơi nâng, dù bận vẫn ung dung liếc cô, khóe môi phác hoạ ra nụ cười quyến rũ mê người: “Nói trước, cô lãng phí thời gian quý giá của tôi, muốn bồi thường tôi thế nào đây?”

Nghe vậy, đôi mắt trong như nước của Lê Hiểu Mạn càng nheo lại, liếc xéo anh ta một cái, áp xuống tức giận trong lòng sau đó đứng lên, cong môi cười: “Hàn tổng, anh có phát hiện là càng ngày mình càng nói nhảm nhiều không, anh thích nói hay không thì tùy, hiện tại người bị lãng phí thời gian là tôi.”

Hàn Cẩn Hi thấy cô đứng lên, tư thế ngồi vẫn lười biếng như cũ, cả người tản ra hơi thở cao quý ưu nhã, quyến rũ dụ người: “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cô càng ngày càng giống tôi, tôi càng ngày càng giống cô, nghe nói chỉ có vợ chồng ở chung lâu rồi mới có thể càng ngày càng giống đối phương, tôi cảm thấy chúng ta càng ngày càng giống vợ chồng.”

“Anh đánh rắm à!” Lê Hiểu Mạn nghe vậy giống như là bị chọc trúng vảy ngược trong lòng, trực tiếp bùng nổ.

Cô rất ít khi bùng nổ, trừ phi chọc trúng tim đen của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.