Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 389: Chương 389: Lộ vẻ xúc động, anh nói lời xin lỗi. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đôi mắt Long Tư Hạo hơi co lại, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Hạ Lâm, môi mỏng nhẹ mân: “ Không cần, tôi tới không phải cùng cô uống cà phê.”

Hai tay mảnh khảnh của Hạ Lâm nhẹ nâng cà phê nóng hổi, đặt lên bàn, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm cười nhạt: “Tôi thật tò mò, không phải anh rất yêu Lê Hiểu Mạn sao? Tại sao một mình hẹn tôi tới nơi này? Còn nữa, tại sao nói có thể giúp tôi? Tôi thật muốn biết, anh có thể giúp tôi cái gì?”

Cô tò mò và nghi ngờ hai tròng mắt nhìn chằm chằm Long Tư Hạo, trên người anh có một loại khí chất cao quý làm người ta say mê, vương giả phong độ, anh rất tuấn tú làm người khác bị mê hoặc cùng với tướng mạo cũng làm cho cô có chút hoảng thần.

Nhất là lần đầu tiên cùng anh mặt đối mặt ngồi gần như vậy, trên người anh không mang theo một mùi thuốc lá hơi thở mát lạnh nếu so với Hoắc Vân Hy hay Lôi Dương thì hơi thở trên người anh sạch sẽ hơn dễ ngửi hơn nhiều, cái này làm lòng cô có chút sợ hãi.

Ưu tú như vậy, người đàn ông khí chất tao nhã bất phàm lại yêu Lê Hiểu Mạn, trong lòng Hạ Lâm ghen tị không dứt.

Trong đôi mắt cô lóe lên một tia ghen tị, bị Long Tư Hạo thu vào đáy mắt hết, đôi mắt anh hẹp dài đôi mắt lạnh thấu xương, ánh mắt trầm lãnh nhìn cô, cất giọng lãnh đạm: “Không phải cô muốn có được Hoắc Vân Hy sao? Tôi có thể giúp cô.”

Hạ Lâm nghe vậy, ngước mắt khiếp sợ nhìn Long Tư Hạo, không dám tin hỏi: “Anh giúp tôi lấy được Vân Hy? Tại sao?”

Đối mặt với sự kinh ngạc của Hạ Lâm, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo vẫn mang bộ dáng lãnh đạm, ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy nhìn cô, làm người ta không nghĩ ra anh đang ưu tư chuyện gì: “Cô không nên quan tâm tại sao tôi phải giúp cô? Mà là cô có lấy được Hoắc Vân Hy không.”

Hai tròng mắt Hạ Lâm khẽ híp lại, chăm chú nhìn vẻ mặt lãnh đạm làm cô không nhìn thấu triệt để Long Tư Hạo, tò mò hỏi: “ Vậy anh dùng biện pháp gì giúp tôi? Tôi cần phải làm những gì? Hoặc là nói anh cần tôi đáp ứng điều kiện gì?”

Đôi mắt Long Tư Hạo hơi co lại, khoé môi tước mỏng phác họa ra một nụ cười nhạt làm người ta suy nghĩ không ra, nhưng nụ cười này xen lẫn lãnh ý: “Tôi không hy vọng cô lại làm ra chuyện gì đó đối với Hiểu Hiểu bất lợi.”

Hạ Lâm khẽ run, trong tròng mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, dò xét hỏi: “Lời này của anh là có ý gì? Anh đã biết cái gì?”

Lần trước ở Ngự Yến Lầu, cô cũng biết anh không phải nhân vật đơn giản, anh tựa hồ biết một ít gì.

Cô nheo mắt, đôi mắt che giấu vẻ hoảng sợ, trên mặt nở một nụ cười thoái thác: “Rốt cuộc anh biết chuyện gì? “

Cô che giấu vẻ hoảng sợ toàn bộ đều bị Long Tư Hạo thu vào mắt, anh nhàn nhạt chăm chú nhìn, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn cô, thanh âm trầm thấp êm tai: “Hạ tiểu thư, cô cảm thấy tôi biết cái gì? Đừng tự làm loạn...”

Nói đến đây, Long Tư Hạo dừng lại, tiếp tục nói: “Đối với chuyện của cô, tôi không có hứng thú, chỉ cần cô làm được không đi tổn thương Hiểu Hiểu, tôi sẽ để cho cô lấy được thứ cô muốn, nếu không, tôi nhất định làm cô thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”

Lúc anh nói câu nói sau cùng, giọng lạnh vô cùng, người nghe vào trong tai, giống như hàn băng xâm phạm vậy.

Hạ Lâm vì thanh âm anh nói đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, trên người sinh ra sự rùng mình, cô run mình một cái, ngước mắt đối mặt với đôi mắt như có thể hủy diệt thế gian lẫn vạn vật của Long Tư Hạo.

Cô lại không nhịn được rùng mình một cái, trực giác bảo Long Tư Hạo là một nhân vật nguy hiểm, người đàn ông nguy hiểm như vậy nhưng phụ nữ ở khắp thiên hạ cũng sẽ mê mệt mị lực của anh, nhưng ở bên cạnh anh, tùy thời đều có thể sẽ bỏ mạng.

Hạ Lâm cô tự nhận là không khống chế được người đàn ông như vậy, vẫn là Hoắc Vân Hy thích hợp với cô.

Cô đối với anh sinh ra một tia sợ hãi giờ phút này bị sợ thay thế.

Lần đầu tiên cô tự mình hiểu lấy, một người đàn ông to lớn kiêu ngạo nguy hiểm Hạ Lâm cô không mơ ước.

Cô không dám lại nhìn cặp mắt rét lạnh của Long Tư Hạo, hơi cúi đầu nói nhỏ: “Anh yên tâm, mục đích của tôi là Vân Hy, chỉ cần cô ấy không phá hư chuyện của tôi và Vân Hy, tôi sẽ không đối với cô như thế, dù sao cô ấy cũng là chị tôi.”

“Giữa các người không có bất kỳ liên quan đến máu mủ, cô có xem Hiểu Hiểu là chị hay không không có vấn đề gì, Hiểu Hiểu cũng không cần coi cô là em gái.”

Lời Long Tư Hạo lạnh như băng truyền vào tai Hạ Lâm, làm cô lúng túng không thôi, vẫn là cúi đầu hỏi: “Vậy anh làm sao giúp tôi?”

Long Tư Hạo không lập tức trả lời Hạ Lâm, mà để cho nhân viên phục vụ bưng tới một ly cà phê đen.

Hạ Lâm thấy anh không nói lời nào, mà đang thưởng thức cà phê, cảm thấy ngồi bất an.

Một ly cà phê chỉ còn lại khoảng ba phân, Long Tư Hạo mới ngước mắt nhìn Hạ Lâm đang ngôi bất an, môi mỏng cười lãnh đạm: “Cô cảm thấy làm thế nào để bắt một người đàn ông động lòng?”

Những lời này nếu từ trong miệng người khác hỏi ngược thì không có gì, nhưng từ miệng Long Tư Hạo hỏi, ngược lại làm Hạ Lâm kinh ngạc không thôi.

Cô ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc lòng người, khí chất tao nhã của Long Tư Hạo, há miệng không biết trả lời như thế nào? Càng không hiểu Long Tư Hạo tại sao hỏi vậy?

Mặc dù cô không biết anh, nhưng cái này tựa hồ không phù hợp với tính cách của anh.

Thật lâu, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

Long Tư Hạo nhàn nhạt thu mắt, bưng tách cà phê đen lên, tinh tế nhâm nhi và thưởng thức: “Cô không biết làm sao bắt một người đàn ông động lòng với mình, làm sao lấy được Hoắc Vân Hy?”

Hạ Lâm kinh ngạc liếc Long Tư Hạo một hồi, ngay sau đó cười một tiếng: “Long thiếu là đàn ông, đương nhiên biết tâm tư của đàn ông, vậy mời Long tổng nói cho tôi, làm thế nào để bắt một người đàn ông động lòng với mình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.