Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 392: Chương 392: Lộ vẻ xúc động, anh nói lời xin lỗi. (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô đem bản xét nghiệm chắc chắn cô mang thai ra, cẩn thận nhìn.

Vốn tờ xét nghiệm này cô muốn cho Long Tư Hạo xem, muốn cho anh vui vẻ, nhưng sau khi xảy ra chuyện làm trễ nãi,cô cũng không có cơ hội đưa cho anh nhìn.

Bây giờ anh đã biết cô mang thai, cũng không cần phải xem.

Cô chuẩn bị đem bản xét nghiệm cất đi, vừa vặn Long Tư Hạo từ trong phòng tắm đi ra hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ánh mắt anh nhạy cảm nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm trong tay cô.

Thấy cô chuẩn bị đứng lên, Long Tư Hạo rảo bước tiến lên, bàn tay trắng nõn cầm lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay cô.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, không thể cầm về, nếu anh muốn xem cứ cho anh xem.

Long Tư Hạo nhìn tờ giấy xét nghiệm lửa giận vừa mới dập tắt lại bốc bên, anh nắm chặt tờ giấy, đôi mắt hẹp dài ngưng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi mắt thoáng qua tia đau đớn: “Hiểu Hiểu, tờ xét nghiệm này chỉ ngày mười, bây giờ là ngày mấy? Em đã sớm đi bệnh viện đã sớm chắc có thai, nhưng lại giấu anh, tại sao không cho anh biết? Có phải nếu như anh không biết em mang thai, em sẽ đem bỏ đứa bé này?”

Cô giấu giếm để cho anh rất đau lòng, rất tức giận, rất thất vọng, bọn họ có con, cô đã đi bệnh viện chắc chắn mang thai cũng không nói cho anh trước tiên?

Ngay cả tờ giấy xét nghiệm này rõ ràng cô lấy ra, lại không cho anh nhìn, nhưng lại muốn cất vào.

Anh biết vào giờ phút này anh so đo từng tí, lòng dạ hẹp hòi, chú trọng những chi tiết nhỏ, có thể do qua quan tâm cô, quá tâm chuyện cô đối với anh, quá quan tâm anh đối với cô sở tác sở vi.

Mà những thứ này làm anh cảm thấy cô không quan tâm anh, thậm chí cảm thấy, trong lòng cô anh không hề có địa vị.

Cô mang thai, đáng lẽ phải nói cho anh đầu tiên, nhưng anh không phải là người biết đầu, mà là Hàn Cẩn Hi.

Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn trong đôi mắt của Long Tư Hạo tràn ra nổi thất vọng cùng đau đớn, nhưng không biết giải thích thế nào, rủ mi mắt xuống nói một câu: “Thật xin lỗi”

Đôi mắt Long Tư Hạo co chặt, kiềm nén nổi đau trong lòng, khoé môi giương lên một nụ cười khổ: “Vì cái gì muốn nói xin lỗi? Em biết anh không cần em xin lỗi...”

Nói đến đây, anh đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thanh âm trầm thấp rõ ràng như ngày trước: “Tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng tới bảo bảo trong bụng, anh biết em không muốn thấy anh, anh đi ra ngoài, em ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì kêu anh, Hửm?”

Dứt lời, ann cúi đầu xuống, ở khoé môi cô in lên một nụ hôn, mới đứng thẳng dậy, xoay người đi ra ngoài phòng ngủ.

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn bóng lưng tuấn đật của anh, nghĩ đến rõ ràng lúc nảy anh rất tức giận nhưng đối với cô vẫn ôn nhu như cũ, chóp mũi cô đau xót, hai tròng mắt nổi lên một tầng hơi nước: “Thật xin lỗi, không phải em cố ý không nói cho anh, chỉ do một số chuyện làm chậm trễ, thực ra ngày đó em chờ anh tan việc trở về, em có tin tức quan trọng muốn nói với anh, chính là chuyện em mang thai.”

Còn kém một bước liền bước ra phòng ngủ Long Tư Hạo nghe được lời cô nói thì dừng bước chân, xoay người thấy khóe mắt cô ươn ướt, anh rảo bước tiến lên, đưa tay ôm cô vào trong ngực, môi mỏng hôn lên trán cô, thanh âm trầm thấp rõ ràng: “Tốt lắm, anh biết, là anh so đo quá nhiều, ngủ sớm một chút, anh còn có chuyện cần xử lý, không cùng em được.”

Anh buông cô ra, vốn định chỉ như vậy liền đi ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô.

Anh hôn rất ôn nhu, Lê Hiểu Mạn hơi ngẩn ra, cũng không có đẩy anh ra, tuy không có trả lời, nhưng dần dần nhắm hai tròng mắt lại.

Nụ hôn của anh như cũ làm lòng cô rung động không dứt, anh tấn công ôn nhu, lòng cô cũng dần mê mệt, không kiềm chế được đáp lại nụ hôn của anh.

Vốn hôn nhẹ nhàng như do cô đáp lại, trở nên kịch liệt.

Vốn là Long Tư Hạo chỉ là muốn hôn cô nhẹ nhàng một lát liền đi ra ngoài, nhưmg bây giờ không dừng được, tình cảm không thể muốn khống chế liền khống chế được.

Hai người mấy ngày đã không âu yếm, Long Tư Hạo yêu sâu đậm Lê Hiểu Mạn trước mặt, luôn luôn khống chế lực rất thấp, hôn như vậy không thể nghi ngờ là đem dục vọng của anh khơi lên.

Thân thể anh bắt đầu trở nên nóng ran, lỗ mũi phát ra hơi thở thô dốc, bàn tay tới tới lui lui vuốt ve cơ thể Lê Hiểu Mạn, nhiệt độ nóng xuyên thấu qua một lớp vải, làn da cô nhẵn nhụi như ngọc.

Thân thể Long Tư Hạo căn cứng, giờ phút này khuôn ngực to lớn nóng bỏng của anh áp chặt Lê Hiểu Mạn, truyền nhiệt độ nóng trên người anh sang cho cô.

Cô có chút không an phận ở trong ngực anh giãy giụa vặn vẹo, hai cánh tay mảnh khảnh theo bản năng vuốt ve phần lưng của anh.

Mặc dù giữa hai người còn có hiểu lầm không chưa giải quyết, nhưng thân thể hai người cực kỳ thành thực, khao khát đối phương.

Long Tư Hạo đưa tay cởi áo ngủ của cô ra, ôm ngang cô, động tác êm ái đặt ngang cô trên chiếc giương Kingsinh lớn mềm mại.

Ngay sau đó anh xoay mình đè lên, ngón tay chống hai bên, cúi người hôn môi cô, mắt, mũi môi....

Tựa như muốn hôn hết mỗi tấc da thịt của cô, anh nóng bỏng hôn một đường dọc xuống, đến nơi đó, hoa anh đào...

Mỗi một cái hôn của anh rơi xuống, thân thể mềm mại của cô không nhịn được mà run rẩy, lửa trong cơ thể cũng bị anh hơi lên.

Hai tay mảnh khảnh của cô không tự chủ níu chặt ga trải giường, đôi mắt trong suốt nổi lên một tầng sương mù, cái trán đầy mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bịn rịn mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.