Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy Hạ Lâm đã nói rõ cho cô biết chuyện này liên quan tới Hoắc Vân Hy nhưng cô phải nghe anh ta tự mình nói ra, như vậy lòng cô đối với anh ta mới hoàn toàn chết.
Thấy cô hỏi, Hoắc Vân Hy nhíu mày, hơi do dự, lập tức không thèm che giấu, ánh mắt sắc bén nhìn cô, âm thanh lạnh lùng: “Là tôi sắp xếp.”
Lời khẳng định của anh ta khiến cho sắc mặt Lê Hiểu Mạn trắng bệch, trái tim như rơi vào đáy cốc, chớp mắt thật muốn như người bệnh tâm thần mà gào khóc.
Đôi môi cô run run, ngay cả người cũng run lên, trái tim vô cảm lại rỉ máu, cô thu hồi tầm mắt nhìn anh ta, cảm thấy chỉ cần nhìn anh ta thêm một lần nào nữa thì cảm thấy ghê tởm vô cùng, giọng nói của cô lạnh nhạt không hề gợn sóng: “Vì sao chứ?”
Hoắc Vân Hy lạnh lùng khinh miệt nhìn cô, âm thanh đầy phẫn nộ, châm chọc nói: “Tiện nhân, cô còn dám hỏi vì sao? Nếu không phải cô chiếm lấy vị trí Hoắc thiếu phu nhân thì Lâm Lâm sao có thể chịu ủy khuất lớn như vậy? Tôi không biết cô dùng cách gì để ông nội ép tôi cưới cô, nhưng là trong lòng tôi,tôi chưa từng xem cô là vợ của Hoắc Vân Hy tôi, ở trong mắt tôi, chỉ có Hạ Lâm mới đúng, cũng chỉ có cô ấy mới có tư cách.”
Nửa mặt bị tát vẫn còn đau rát, Lê Hiểu Mạn một tay chống tường đứng lên, lập tức xoay người qua, cười lạnh, giọng nói đầy quạnh quẽ: “Haha… Hoắc Vân Hy, lúc trước là anh cầu hôn tôi, vậy mà anh dám nói ông nội ép anh? Haha…tôi đúng là không đủ tư cách mà, sao tôi có thể có tư cách để làm vợ của súc sinh chứ?”
Nói đến đây cô dừng lại, ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn anh ta, bàn tay nhỏ nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, trong lòng phẫn nộ không thôi: “Anh luôn miệng nói tôi là tiện nhân, vậy anh là cái gì? Anh là tiện súc, anh ngay cả làm người cũng không xứng, Hoắc Vân Hy, tôi nhìn nhầm anh rồi, vì ép tôi ly hôn mà anh còn thiết kế tôi… anh… hại tội bị…Hoắc Vân Hy, anh còn là người sao? Tôi hận anh.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn đưa tay lên, dùng hết sức tát Hoắc Vân Hy một tát.
“Lê Hiểu Mạn, cô dám đánh tôi?” thế nào Hoắc Vân Hy cũng không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn dám đánh anh ta, anh ta tức giận đỏ mắt, ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô, tiến lên thô lỗ đẩy cô, lại bóp cổ cô như sắp đứt, dùng sức rất lớn.
Anh ta bóp cổ cô, cái gáy Lê Hiểu Mạn đụng vào tường, đau đến da đầu run lên, đôi mắt sưng đỏ suýt nữa thì trào nước mắt.
Cảm giác hít thở không thông, khuôn mặt trắng xanh của cô bắt đầu đỏ lên, cổ họng khó chịu không thôi.
Tròng mắt cô lạnh lẽo không sợ chết nhìn Hoắc Vân Hy, lạnh lùng cười ra nước mắt: “Haha… anh bóp… bóp chết tôi đi. Tôi chết rồi, vị trí Hoắc thiếu phu nhân là của Lâm Lâm nhà anh, Hoắc Vân Hy… anh làm hại tôi mất đi sự trong sạch… tôi…có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh.”