Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đồ ăn đã được bày lên hết, sắc hương vị đều đủ, món nào cũng được tạo hình lạ mắt, vô cùng hấp dẫn, chỉ nhìn thôi cũng biết nhà bếp đã làm tỉ mỉ thế nào.
Ngoài Lê Chấn Hoa, những người khác đều không có mấy tâm trạng ăn, cho nên rất ít.
Mà Lê Hiểu Mạn thì vì có Long Tư Hạo đút cho nên cũng ăn nhiều hơn anh một chút.
Một bữa cơm, trong không khí hòa nhã yên tĩnh kết thúc.
Lúc Hạ Thanh Vinh tính tiền, ông mới biết bữa cơm này đã được tình vào phần của Long Tư Hạo.
Tuy Hạ Thanh Vinh không phải cha ruột của Lê Hiểu Mạn nhưng cũng là cha nuôi, cho dù trước đây ông có đối xử với mẹ con Lê Hiểu Mạn thế nào thì bây giờ, ông cũng vẫn thật lòng quan tâm đến cô.
Bởi vậy, Long Tư Hạo yêu ai yêu cả đường đi rất khách khí với Hạ Thanh Vinh, anh ôm Lê Hiểu Mạn, khẽ cười: “Bác Hạ đừng ngại, hôm nay Hiểu Hiểu đồng ý lời cầu hôn của cháu, nên đương nhiên cháu phải mời bữa này rồi.”
Nếu người ta đối xử thật lòng với Lê Hiểu Mạn, anh cũng sẽ đối tốt với họ, còn nếu đối xử với cô không tốt, anh sẽ không bao giờ buông tha.
Anh yêu cô đến tận xương tủy như vậy, thế mà đến tận nhiều năm sau Lê Hiểu Mạn mới cảm nhận được.
Hàn huyên với Hạ Thanh Vinh vài câu, Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn định đi về phía căn phòng “Đoàn tụ sum vầy” anh cố ý đặt trước, thì bị Hoắc Vân Hy gọi lại, nói là có chuyện muốn hỏi anh.
Nghe vậy, anh để Lê Hiểu Mạn đi theo mẹ cô và cậu Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác vào phòng trước, rồi ở lại đối mặt với Hoắc Vân Hy.
Gương mặt tuấn mĩ đầy ẩn ý, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Cậu có gì muốn hỏi tôi?”
Hoắc Vân Hy nắm chặt hai tay, liếc nhìn anh, kìn nén sự tức giận: “Long Tư Hạo, anh tiếp cận Mạn Mạn rốt cuộc là có mục đích gì? Tôi không tin anh thật lòng yêu cô ấy? Anh đã là cổ đông lớn nhất của Hoắc thị rồi, Mạn Mạn cũng không còn giá trị lợi dụng với anh, vậy nên anh đừng dây dưa với cô ấy nữa.”
Long Tư Hạo thản nhiên ngước mắt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn anh ta, gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng, cười nhạt: “Tôi có dây dưa với cô ấy không thì liên quan gì đến cậu, nhớ kĩ, cậu và Hiểu Hiểu đã ly hôn rồi, hai người không còn bất kì quan hệ gì nữa, nói trắng ra thì hai người chỉ từng có quan hệ về mặt pháp luật, không hơn, không có bất kì quan hệ chân chính nào hết.”
“Anh có ý gì?” Hoắc Vân Hy nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Long Tư Hạo, siết chặt hai nắm đấm, cảm thấy Long Tư Hạo còn có ẩn ý gì khác.
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt lạnh thấu xương, thản nhiên phun ra nhưng lời giết người không đền mạng: “Cảm ơn cậu đã giao lần đầu tiên của Hiểu Hiểu cho tôi, cũng cảm ơn cậu vì thà tìm “đồ bỏ đi” bên ngoài mà bảo vệ sự trong sạch của cô ấy như vậy, trước mười hai giờ đêm nay tôi nhất định sẽ chuyển hết cổ phần công ty sang cho cậu, cho cậu nếm thử cảm giác “Lặc sắt” được báo đáp.
Anh dùng một câu đã so sánh Hạ Lâm với đồ bỏ đi, còn “lặc sắt” cũng là cách phát âm của người Hongkong với đồ rác rưởi.
“Anh... Long-Tư-Hạo!” Hoắc Vân Hy nghe anh nói xong thì tức đến đỏ mắt, suýt thì không thở nổi, cơn tức tích tụ trong ngực, không kìn nén được mà xông lên tận cổ.
Đột nhiên, sắc mặt anh ta biến đổi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Anh ta bị Long Tư Hạo làm tức đến thổ huyết.
“Vân Hy...” Lý Tuyết Hà ở trong phòng thấy con trai mình đột nhiên thổ huyết thì kinh hoảng lao ra.
“Vân Hy...” Hạ Lâm thấy thế, cũng chạy ra theo.
Thấy Hoắc Vân Hy bị tức đến thổ huyết, Long Tư Hạo cũng không ngờ anh ta lại không chịu nổi đến vậy, dù sao đó cũng là em trai cùng cha khác mẹ với mình, trong lòng cũng thoáng hiện lên sự cảm thông. Anh hơi cau mày, đi tới, dùng giọng điệu mà anh ta có thể nghe được nói: “Sorry! Chọc tức cậu, là tôi cố ý, nhưng hại cậu thổ huyết là tôi vô ý, nhớ lấy, Hiểu Hiểu đã là vị hôn thê của tôi rồi, cậu đừng có bất kì ảo tưởng gì với cô ấy nữa, mà tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hộ ấy đó đâu.”
Dứt lời, anh nhướng mày đầy ẩn ý, tiện bước đi về phòng “Đoàn tụ sum vầy”, vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Long-Tư-Hạo!” Sắc mặt Hoắc Vân Hy tái nhợt, anh ta lau máu bên khóe môi, hai mắt đỏ bừng giận dữ gào thét với Long Tư Hạo.
Mà Long Tư Hạo thì giống như không nghe thấy anh ta nói, không hề dừng bước.
Phòng “Đoàn tụ sum vầy” vô cùng tráng lệ, ghế sô pha phong cách châu Âu tuyệt đẹp, cửa sổ sát đất màu vàng, ở giữa là bộ bàn trà xa hoa.
Lê Hiểu Mạn và người nhà của cô đều đã ngồi trên ghế.
Cậu cô luôn miệng hỏi chuyện giữa cô và Long Tư Hạo, còn mẹ cô Lê Tố Phương và Lê Văn Bác thì im lặng không nói gì.
Cô cúi đầu ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương, chỉ cảm thấy lòng mình hoảng hốt không thôi, cảm tưởng như tất cả chuyện lúc này đều là mơ.
Long Tư Hạo thật lòng với cô đúng không? Đáp án sẽ là khẳng định chứ?