Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Tuyết Hà thấy Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng thì mắt trợn lên, nổi giận mắng: “Tiểu tiện nhân, sao Vân Hy lại cưới một đứa hèn hạ như cô chứ, cô muốn hại chết Vân Hy phải không?”
Dứt lời, bà ta giơ tay lên đánh Lê Hiểu Mạn.
Hoắc Vân Hy thấy thế, bắt lấy tay mẹ mình, hai mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, tái mặt nói: “Mẹ, đủ rồi, đừng đánh Mạn Mạn nữa, khuya rồi, bọn con muốn nghỉ ngơi, mẹ ra ngoài đi.”
“Con... Vân Hy, sao con lại giúp cô ta? Mẹ là vì tốt cho con.” Lý Tuyết Hà kinh ngạc nhìn con trai mình, không ngờ nó lại giúp Lê Hiểu Mạn.
Trước kia cho dù bà ta dạy bảo Lê Hiểu Mạn thế nào, đứa con trai này cũng không để ý, sao tối nay lại vậy?
Hoắc Vân Hy nhìn Lý Tuyết Hà, tức giận nói: “Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con thì đã không đối xử với Mạn Mạn như vậy, con và Mạn Mạn đi tới ngày hôm nay cũng một phần là do mẹ đấy.”
“Con... Vân Hy, con nói gì vậy? Sao con lại nói với mẹ như vậy? Chẳng lẽ mẹ chồng dạy bảo con dâu mình là sai sao?”
Lý Tuyết Hà tức giận, bà ta khổ sở nuôi con trai khôn lớn, vậy mà hôm nay nó lại giúp vợ nó dạy bảo lại mình.
“Con dâu? Mẹ chồng?” Hoắc Vân Hy nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Lý Tuyết Hà càng sắc bén hơn: “Mẹ coi Mạn Mạn là con dâu từ khi nào thế? Con không phải là một người chồng tốt, mẹ cũng không phải là một mẹ chồng tốt. Mẹ chưa bao giờ suy nghĩ cho hạnh phúc của con cả, mẹ chỉ để ý địa vị của mình ở Hoắc gia thôi, mẹ ra ngoài đi.”
“Con... con vì con tiện nhân này mà nói vậy với mẹ sao? Con làm mẹ quá thất vọng rồi.” Lý Tuyết Hà bị những lời nói này của anh ta làm cho tức phát khóc, bà ta phẫn nộ nói, sau đó trừng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi căm giận rời khỏi phòng.
Vú Trương thấy Lý Tuyết Hà đi ra thì thở dài, nhìn Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi cũng ra ngoài đây.”
Sau khi Vú Trương rời khỏi, Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy: “Anh cũng ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng một mình, tôi xin anh tạm thời hãy biến mất khỏi mắt tôi một lát, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Thấy cô lạnh nhạt như vậy, Hoắc Vân Hy cảm thấy cực kỳ đau xót, anh ta nắm chặt hai tay, ánh mắt vừa thâm tình vừa đau khổ nhìn cô: “Được, anh ra ngoài, Mạn Mạn, anh sẽ cho em thời gian, để em tiếp nhận anh thêm lần nữa, chúng ta vẫn sẽ là vợ chồng.”
Dứt lời, Hoắc Vân Hy nhíu chặt mày, u buồn rời khỏi phòng.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta ra ngoài thì lập tức bước lên khóa kĩ cửa phòng, rồi mặc quần áo lại.
Trải qua chuyện vừa rồi, tuy tác dụng của thuốc đã được áp chế, nhưng thân thể cô vẫn khô nóng khó chịu không thôi.
Cô bước vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút mới ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng mở cửa, sau khi thấy hành lang không có ai mới khẽ bước ra.
Xuống đến dưới lầu, cô gặp vú Trương.
Vú Trương thấy cô ăn mặc chỉnh tề bước xuống thì kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, cô...”
“Suỵt...” Lê Hiểu Mạn ra hiệu cho vú Trương giữ im lặng rồi bước lên, nhíu mày nhìn chị: “Vú Trương, đêm nay tôi không muốn đợi ở đây, chị có thể coi như không nhìn thấy tôi không?”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn liền vội vàng chạy ra ngoài đải sảnh, nhưng vì bị bỏ thuốc, thân thể có chút suy yếu nên bước chân thoáng bất ổn.
Vú Trương thấy thế thì lo lắng gọi cô: “Thiếu phu nhân, trễ lắm rồi, một mình cô về rất nguy hiểm, hay để thiếu gia đưa cô về đi.”
Lê Hiểu Mạn khẽ khựng lại, ngoái đầu nhìn vú Trương, cười nhạt: “Vú Trương, chị yên tâm đi, tôi không sao, giữ bí mật giúp tôi, đừng để bất kì ai biết là chị thấy tôi rời đi, cảm ơn chị.”
“Này...” Vú Trương có chút khó xử nhìn lên lầu, lúc quay lại thì Lê Hiểu Mạn đã nhân cơ hội rời khỏi.
“Ài!” Chị thở dài một hơi, nhưng cũng không kể chuyện Lê Hiểu Mạn rời khỏi cho bất kì ai trong Hoắc gia.
Ra khỏi Hoắc trạch, gió đêm thổi phần phật, Lê Hiểu Mạn ăn mặc khá mỏng, váy dài bị thổi bay lên, hiện ra bắp chân mảnh khảnh, cô lạnh run cầm cập, nhưng lại có thể áp chế được thuốc phát tác.
Cô kéo chặt chiếc áo dài màu lam, vừa đi vừa gọi cho Long Tư Hạo nhưng vẫn không được.
“Tư Hạo...”
Cô chưa bao giờ hoảng hốt như thế, gọi hết lần này đến lần khác, rơi lệ.
Nếu Long Tư Hạo cứ rời khỏi cô như vậy, cuộc sống sau này của cô còn ý nghĩa gì nữa?
Bất tri bất giác, cô đã quen với sự tồn tại của anh, quen với sự dịu dàng, thương yêu của anh, quen với sự vô lại ấy, quen với sự khốn khiếp ấy, và quen với việc được anh quan tâm…
Cảm giác của cô đối với anh không chỉ là thói quen nữa, thì ra cô lại để ý anh như vậy, để ý đến mức cuộc đời không thể thiếu anh nữa rồi.
“Tư Hạo, xin anh, mau nhận điện thoại của em đi!” Lê Hiểu Mạn nhăn mày, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, từng giọt từng giọt rơi xuống màn hình di động.
Càng khuya gió thổi càng mạnh, lá cây rụng bay khắp nơi, khiến cho người ta cảm thấy lạnh giá vô cùng.
Váy Lê Hiểu Mạn bị gió đêm thổi bay, khẽ gợn sóng dưới bầu trời, nhưng cô chẳng quan tâm nữa, vừa gọi cho Long Tư Hạo, vừa lảo đảo bước về phía trước, lung lay như lá thu sắp rụng.
Chỉ có điều cô không gọi được, không thể liên lạc với anh.