Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 670: Chương 670: Mẹ ơi, lần này người sai là mẹ. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thân hình thẳng tắp của Long Tư Hạo ngăn cản cô, hai mắt nhíu chặt ánh nhìn thâm trầm dòm cô lom lom, cả gương mặt đẹp trai cũng trở nên căng cứng, mọi đường nét dương như cũng muốn hóa đá: “Hiểu Hiểu, thật sự em không nói một lời nào với anh liền lén lút đưa Nghiên Nghiên rời đi, lẽ nào em không nghĩ tới, nếu anh không thấy hai mẹ con đến, anh sẽ lo lắng cho cả hai sao? Ở trong mắt em, đến cùng anh là gì, thậm chí nói với anh một tiếng em cũng buồn mồm sao? Chỉ mới vậy mà em đã không thể chờ được muốn rời khỏi anh sao?”

Mặc dù không nhìn thấy sắc mặc của Long Tư Hạo, nhưng Lê Hiểu Mạn biết rõ hiện giờ anh rất tức giận, rất tức giận, phỏng chừng lúc này mặt mày anh sẽ rất rất khó coi.

“Em...”

Cô đang chuẩn bị nói lời xin lỗi, thế nhưng Long Tư Hạo lại không chờ cô lên tiếng, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo chen lẫn tức giận lại vang lên.

“Hiểu Hiểu, xưa nay bất kì chuyện gì em làm cũng đều không suy nghĩ đến cảm nhận của anh, có phải không? Trong mắt em, anh là người thậm chí nhớ cũng không đáng gọi tên, anh chỉ muốn cùng với em bắt đầu lại từ đầu khó vậy sao? Em nhất định phải đối xử với anh lúc lạnh lúc nóng vậy sao? Nghiên Nghiên không phải là con gái của riêng mỗi em, cục cưng cũng là con gái của anh, anh muốn ở cạnh cục cưng nhiều hơn cũng không được sao? Tại sao lén lút mang bé con rời đi?”

Dường như cảm nhận được Long Tư Hạo không phải tức giận chút ít, Lê Hiểu Mạn nhướng hai mày thanh tú, lúc đó cô chỉ muốn cùng Nghiên Nghiên rời đi trước, quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy, dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Long Tư Hạo, nếu anh không thấy cô và Nghiên Nghiên đến, chắc chắn sẽ đoán ra cô dẫn theo Nghiên Nghiên rời đi, và chắn chắn sẽ đoán ra cô mang theo Nghiên Nghiên đến tiểu khi Kim Lai, cho nên cô mới...

Cô rũ mắt, hệt như một đứa bé làm sai biết lỗi: “Tư Hạo, không phải...”

Lời xin lỗi của cô còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì âm thanh trầm thấp lạnh lẽo của anh lại vang lên.

“Hiểu Hiểu, là anh đáng đời, ai bảo anh lần nữa lại yêu đè lên em, không được em đặt trong tim là anh đáng đời, bị em lạnh nhạt là anh đáng đời, anh không nên trách em, cho tới nay đều là anh cứ như một gã rồ dây dưa em, là anh mặt dày khư khư bám riết lấy em triệt để không buông, anh đáng đời, ai bảo anh hèn hạ như thế cơ chứ.”

Dứt lời, khớp tay anh siết chặt, một giây sau cánh cửa trước mặt Lê Hiểu Mạn bị mở ra, lập tức kéo cửa trực tiếp sải bước rời đi.

“Tư Hạo...”

Lê Hiểu Mạn nhìn thấy như vậy, bằng cuống quít đuổi theo.

Mới đuổi theo đến cửa, Long Tư Hạo đã xoay nhanh người lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, lạnh giọng nói: “Anh cần bình tĩnh, đừng theo anh.”

Ngay lập tức anh mở cửa ra và bỏ đi.

Lúc Lê Hiểu Mạn đuổi tới dưới lầu thì, Long Tư Hạo cũng vừa hay ngồi vào xe.

“Tư Hạo, em sai rồi...”

Vẫn như cũ Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, đột ngột khởi động xe chạy ra khỏi tiểu khu Kim Lai.

Lê Hiểu Mạn đứng im tại chỗ, nước mắt vây tròn viền mắt, bây giờ cô thật sự hối hận chết rồi, nếu như ông trời cho cô chọn lựa lại lần nữa, thì nhất định cô sẽ không lén lút mang Nghiên Nghiên rời đi.

Lần này anh sao vậy, tại sao không giống với trước đây – không chờ cô nói hết lời?

Tất cả đều là anh nói, cô không thể xỏ miệng vào dù chỉ là một lời.

Đứng dưới lầu lúc lâu, sau đó cô mới lần nữa trở lại phòng ngủ.

Tiểu Nghiên Nghiên đã tỉnh dậy, đôi mắt nhỏ chớp chớp linh động nhìn cô bước vào phòng, âm thanh non nớt: “Mẹ ơi, mẹ không đuổi kịp ba sao?”

Lê Hiểu Mạn đi tới ngồi xuống cạnh tiểu Nghiên Nghiên, trên gương mặt xinh đẹp viết rõ hai chữ mất mác: “Nghiên Nghiên, con tỉnh từ khi nào?”

“Lúc ba leo qua cửa sổ con đã tỉnh rồi, mẹ ơi, lần này người sai thật sự chính là mẹ đó! Ba còn bỏ làm để đi chơi với mẹ con chúng ta, nhưng mẹ lại không nói với ba tiếng nào, đã dắt con theo lén lút rời đi, hơn nữa chuyện ba sẽ giận là chắc chắn, con cảm thấy mẹ nên đi xin lỗi bố, bởi vì mẹ làm không đúng.”

Nghe xong những lời kia của tiểu Nghiên Nghiên, cõi lòng Lê Hiểu Mạn càng thêm phát thẹn, chuyện ngày hôm nay cô lén lút mang theo tiểu Nghiên Nghiên rời đi quả thực là cô quá không đúng, quá thiếu cân nhắc, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Long Tư Hạo, không đủ tôn trọng anh, cũng không trách anh sẽ tức giận như vậy.

Cô nâng mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên, hai mày thanh tú nhíu lại: “Quả thực chuyện mẹ làm quá không đúng.”

“Nếu mẹ đã biết mình sai rồi, vậy thì mẹ gọi điện nói xin lỗi với ba đi ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Lê Hiểu Mạn, nói xong liền cầm di động đặt ở đầu giường đưa tới cho cô.

Có điều, cô đã gọi nhưng lại không có ai bắt máy.

Cứ nghĩ Long Tư Hạo vẫn còn đang giận nên không nghe điện thoại của cô, cứ nghĩ cô gọi liên tục năm, sáu lần, tuy nhiên một lần bắt máy từ phía bên kia cũng không có.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ lần nữa lại lần nữa ấn một dãy số, mắt nhỏ chớp chớp hỏi: “Mẹ ơi, sao thế ạ? Không gọi được sao?”

“Không ai trả lời.” Lê Hiểu Mạn che dấu sự mất mác ở sâu trong lòng, nhìn tiểu Nghiên Nghiên nói xong, lại gọi thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ không gọi di động nữa, bàn tay nhỏ đưa lên miệng che đi cái ngáp của mình: “Mẹ ơi, mẹ cứ từ từ gọi nhé, con đi ngủ nhé!”

Nói xong, tiểu Nghiên Nghiên liền nằm xuống ngủ.

Tuy nhiên Lê Hiểu Mạn vẫn lo lắng Long Tư Hạo nên liên tục gọi điện cho anh, cô gọi rất nhiều lần, kết quả lần nào cũng giống nhau, không có ai trả lời.

Cô gọi mãi gọi mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại, di động vẫn còn nằm trên tay cô.

Cô kiểm tra di động một lượt, không một lần bắt máy, cũng nói rõ Long Tư Hạo căn bản không có về lại đây.

Đây là lần đầu tiên Long Tư Hạo không nhận điện thoại của cô, cũng không có gọi lại cho cô, điều này khiến cô cảm thấy vừa mất mác lại vừa khó chịu.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay tâm tình cô rất không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.