Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 924: Chương 924: Mười người, bản lĩnh phi phàm




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa vặn tiến tới xem xét tình hình đều là người canh giữ ở cửa trang viên.

Tuy rằng bốn phía trang viên đều có binh sĩ bảo vệ, nhưng bọn họ đều có từ hai mươi người hoặc ba người riêng lẻ tụ thành một đội chính mình bảo vệ từng khu vực.

Trong đó từng khu vực đều giữ vững khoảng cách nhất định, tình hình chung, nếu một khu vực bị đánh úp, binh sĩ bảo vệ của khu khác cũng sẽ không để bọn họ toàn bộ rời đi mà phải giữ vững vị trí, tránh cho kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn.

Cửa chính trang viên có hơn ba mười binh sĩ bảo vệ, vừa rồi hơn mười người sụp đổ xuống, còn lại chưa tới hai mươi người, các binh sĩ tiến lên xem xét tình trạng bọn họ điều bị hạ gục, trong lòng càng cảnh giác và kích động.

Nhưng không phát hiện được mục tiêu bắn, bọn họ cũng không thể nổ súng.

Bọn họ không biết, chỗ bể phun nước, đều có người trốn sau cây đại thụ to lớn.

Những người này là mười thợ săn liên minh LR.

Vừa mới phi phi tiêu chính là Hỏa Mân Côi, lúc này cô đang đứng trên thân cây đại thụ to lớn, đứng cạnh cô là Lạc Thụy.

Vẻ mặt anh sùng bái nhìn Hỏa Mân Côi, há to miệng: “Oa oa, Hỏa Mân Côi tiểu thư, kỹ thuật phi tiêu của cô thật quá tuyệt vời, bội phục bội phục, tôi đếm, người canh giữ bên ngoài cửa lớn trang viên bây giờ không quá hai mươi binh sĩ, chúng ta phải làm cho những thủ vệ ở vị trí khác không phát hiện ra được, giải quyết toàn bộ binh sĩ này.”

Hỏa Mân Côi nhìn anh cười quyến rũ: “Được, theo kế hoạch làm việc.”

Dứt lời, cô từ trên cây nhảy xuống, cô kéo bộ quần áo bó sát màu đỏ xuống, lộ ra nửa bả vai, kêu cứu mạng và bất lịch sự chạy về phía cửa lớn trang viên.

Sưự xuất hiện của cô khiến cho không quá hai mươi người kia bối rối, binh sĩ bảo vệ duy trì cảnh giác và chú ý.

Gặp một thân màu đỏ, quần áo Hỏa Mân Côi không chỉnh tề chạy tới chỗ bọn họ, khe hở ở giữa đột nhiên phi hai chiếc phi tiêu ra, kế đó liền bắn trúng hai tên binh sĩ bảo vệ.

Tên binh sĩ bảo vệ lập tức phản ứng, toàn bộ họng súng nhắm ngay Hỏa Mân Côi.

Lạc Thụy thấy thế, đổ mồ hôi vì hành động của cô, chạy ra như vậy không phải người phụ nữ này có lá gan quá lớn hay sao?

Dựa theo kế hoạch của bọn họ thì không phải như vậy.

Mắt thấy binh sĩ sẽ nổ súng, Hỏa Mân Côi nhanh chóng phản ứng, rất nhanh ném những người đó ra.

Cô nhảy bật lên không trung, liền vung dây cương vào cổ binh sĩ, dùng sức, cổ tay cuộn lại, độ mạnh yếu cực điểm quăng tên binh sĩ bảo vệ ra ngoài.

“A a....”

Tên binh sĩ bảo vệ kia đâm vào người vài tên binh sĩ bảo vệ khác, làm bọn họ đâm vào nhau.

Vài tên thợ săn tránh ở chỗ tối (Xích Xà, Bạch Sa, Uva, Conhen, Davy, Khưu Đặc, Đan Khắc, Yzeux, Hắc Ưng) cũng nhân cơ hội đi ra ngoài.

Cắt đứt tay, bóp cổ, mỗi người đều ra tay nhanh chóng, thủ đoạn nhanh gọn mà tàn nhẫn.

Dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt như búp bê nhưng thủ đoạn của Ô Oa đều rất sắc bén và tàn nhẫn, nắm tring tay một con dao găm sắc nhọn, thân hình uyển chuyển tại nơi có binh sĩ, mỗi một lần vẽ ra một dao, đều làm bị thương đến nơi quan trọng.

Những tên binh sĩ bảo vệ còn lại không kịp nổ súng, đã bị mười thợ săn giải quyết.

Lạc Thụy đứng tại chỗ, há to miệng, đây là lần đầu tiên anh thấy hơn mười thợ săn liên minh LR đồng thời hành động, không hổ tiền thưởng cho thợ săn giết người không chớp mắt, so ra đúng là rất vượt trội.

Không đến hai mươi binh sĩ, mười người bọn họ đã xử lí xong, sau đó nhân cơ hội xâm nhập vào trang viên.

Lúc đi vào, chỉ cần có người canh giữ phát hiện bọn họ, đều bị mười người dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết.

Bởi vì nhiệm vụ lần này của họ chủ yếu là cứu Lê Hiểu Mạn, hơn nữa với thân thủ của mười thợ săn, cho dù người canh giữ trang viên phát hiện bọn họ, cũng sẽ bị bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết.

Lạc Thụy đợi bọn họ đi vào khoảng năm phút đồng hồ sau, liền nhận được bọn họ báo cáo an toàn.

Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ đứng ở phía sau Lạc Thụy không xa

Nhận được báo cáo an toàn, Lạc Thụy liền xoay người đi đến trước mặt hai người.

“Tổng giám đốc, có thể đi vào “

Lăng Hàn Dạ nghe vậy, chớp đôi mắt: “Nhanh như vậy? Những người canh giữ bên trong đều bị xử lý?”

Dứt lời, anh liếc nhìn Long Tư Hạo, mang theo vẻ tán thưởng: “Long thiếu, không hổ là thuộc hạ do cậu huấn luyện ra, quả nhiên thân thủ bất phàm, năng lực không tầm thường.”

Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy mười thợ săn liên minh LR đồng thời làm nhiệm vụ, trước kia từng người trong mười bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ.

Thực lực của bọ. Họ làm cho anh kinh hãi.

Lúc này Long Tư Hạo lấy điện thoại gọi cho Lê Hiểu Mạn, nhưng không có ai nhận máy.

Cất điện thoại, đôi mắt anh thâm trầm, anh biết không có khả năng vô duyên vô cớ Hiểu Hiểu lại không nhận điện thoại anh, nhất định cô xảy ra chuyện gì.

Trong lòng anh nổi em bất an, anh lập tức tiến vào trang viên.

Trang viên rất lớn, có nhiều chỗ để giấu.

Lúc trước đi vào là Hỏa Hoa Hồng, Ô Oa, Xích Xà chơ ̀ mười người đã giải quyết những người canh giữ ở phía sau trang viên, biết chỗ của Lê Hiểu Mạn, bọn họ cũng đã loại bỏ những “Chướng ngại” trên đường tới tiểu biệt thự.

Cho nên ba người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy thuận lợi đến tiểu biệt thự ngoài bãi cỏ.

Biệt thự ngoài có năm mươi tên binh sĩ bảo vệ, trên mấy nhà của tiểu biệt thự cũng có năm tên cầm súng máy tuần tra mọi nơi, còn lại là canh giữ ở bốn phía tiểu biệt thự.

Thủ vệ đã sẵn sàng nổ súng, nếu có người tới gần, bọn họ sẽ tiến hành bắn phá.

Cho nên muốn xông vào cũng không dễ dàng như vậy, bất quá chuyện này đối với người khác sẽ là khó khăn, nhưng đối với Long Tư Hạo và mười tên thợ săn mà nói không quá khó.

Long Tư Hạo có sách lược, mười tên thợ săn có thực lực.

Hỏa Hoa Hồng chờ mười người tiến lên trước một bước đến gần tiểu biệt thự bên ngoài, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Long Tư Hạo, thấy Long Tư Hạo đi tới, mười người đứng đầu Xích Xà liền hướng về phía Long Tư Hạo, hỏi: “Thủ lĩnh, có cần tiến hành bước tiếp theo theo kế hoạch hay không?”

Xích Xà là mười tên thợ săn có bản lĩnh giỏi nhất, thân anh cao một mét chín hai, gia nhập liên minh LR liền trở thành thủ hạ của Long Tư Hạo sát thủ thứ nhất trên thế giới, súng ống, pháo, đánh nhau, tự do vật lộn, kiếm thuật đều từ từ am hiểu, hơn nữa anh còn mở chiến đấu cơ.

Thường ngày anh ăn nói thận trọng, có điều, nếu so sánh nghiêm túc, so với quân nhân còn muốn giống hơn.

Ánh mắt lạnh lùng của Long Tư Hạo quét qua tiểu biệt thự kia, liền gật đầu bảo Xích Xà có thể cho những người khác hành động.

Nhận được mệnh lệnh chín người còn lại dựa theo kế hoạch làm việc, trước tiên ném mấy trái” Bom đặc biệt”, lệnh này để cho binh sĩ bảo vệ tự rối loạn vị trí, chỉ cần bọn họ rối loạn, Long Tư Hạo có thể nhân cơ hội đó đi lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.