Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy Hoắc Vân Hy khiến cho Lê Hiểu Mạn thống hận không thôi nhưng cô không phải là người thích cáo trạng, càng không muốn Hoắc Nghiệp Hoằng vì chuyện của cô và Hoắc Vân Hy mà tức giận.
Ông ấy sắp đại thọ 70 tuổi rồi, thân thể không được tốt, cô không muốn ông ấy lại xảy ra bệnh viện, cũng giấu diếm chuyện này.
Cô nhỏ giọng nói: “Ông nội, ông nghe ai nói Vân Hy mang người đàn bà khác về nhà? Không có chuyện đó đâu ạ.”
Hoắc Nghiệp Hoằng không hỏi chuyện của Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy nữa mà nói: “Mạn Mạn à, đêm nay cùng Vân Hy về nhà một chuyến đi.”
Lê Hiểu Mạn nghe nói phải về Hoắc gia, cô nhíu mày: “Ông nội, có chuyện gì sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Nghiệp Hoằng: “Mạn Mạn à, anh cả các cháu về nước, đêm nay sẽ về nhà một chuyến, cháu và Vân Hy về sớm một chút.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong liền tắt máy.
Lê Hiểu Mạn cầm di động giật mình mấy giây, anh cả bọn cô, ông nội đang nói anh cả của Hoắc Vân Hy sao?
Đối với người anh cả này Lê Hiểu Mạn không có ấn tượng gì lớn, cô nhớ mang máng hình như có người như vậy, nhưng không phải anh ta đã ra nước ngoài từ lâu rồi sao? Hình như trải qua chuyện bắt cóc mười năm trước sau đó anh ta ra nước ngoài.
Nhớ tới sự kiện bắt cóc mười năm trước, đến giờ lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
Hình như từ sau lần bắt cóc đó mà Hoắc Vân Hy bắt đầu lạnh nhạt với cô, xa cách, thậm chí là hoàn toàn coi thường.
Mãi một năm trước trong khi cô nản lòng thoái chí thì đột nhiên anh ta tới cầu hôn cô, lúc đó cô không đồng ý ngay mà là ông nội anh ta Hoắc Nghiệp Hoằng đên stimf cô, vì chuyện kia mà ông nội không cho cô nói ra, cô mới đồng ý gả cho anh ta.
Tính ra mà nói thì người bị ép hôn không phải là Hoắc Vân Hy mà là cô mới đúng.
Tuy cô bị ông nội của Hoắc Vân Hy bắt gả cho anh ta nhưng đối với cô mà nói có thể gả cho anh ta sao không phải là tâm nguyện của cô chứ.
Cô cho rằng sau khi kết hôn anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý, cô vẫn một mực im lặng chờ đợi anh ta, dù anh ta có bao nhiêu chuyện xấu, cô vẫn làm như không thấy gì.
Nhưng mà lúc cô nhìn thấy anh ta gian díu với hl thì cô không tiếp nhận nổi mà tan vỡ, nhất là anh ta vì muốn ly hôn với cô mà thiết kế cô, hại cô mất đi sự trong sạch, cô càng hoàn toàn vô cảm với anh ta rồi.
Lòng ẩn ẩn đau, lập tức cô nhìn Lâm Mạch Mạch, xấu hổ nói: “Mạch Mạch à, mình không thể cùng cậu đi dạo được rồi, ông nội gọi tới bảo mình đêm nay về Hoắc gia một chuyến.”
Lâm Mạch Mạch nhìn cô nhếch môi nói: “Về vừa lúc đấy, cậu nói hết chuyện Hoắc Vân Hy làm cho ông nội anh ta đi, để cho ông ta quyết định cho cậu.”
Lê Hiểu Mạn lắc đầu, đôi mắt nhìn Lâm Mạch Mạch: “Mạch Mạch, tạm thời mình không thể nói cho ông nội, thân thể ông không tốt, nếu biết nhất định sẽ tức giận mà bệnh ra.”
Lâm Mạch Mạch nghe cô nói xong lườm cô: “Mạn Mạn à, sao cậu tốt bụng như vậy chứ? Nếu là mình mình mặc kệ đấy.”
Chờ đến khi chia tay với Lâm Mạch Mạch, cô về Thúy Viên, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hoắc Vân Hy.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh không chút nhiệt độ của anh ta: “Lê Hiểu Mạn, cô đi cáo trạng với ông nội rồi hả? Tôi nhìn nhầm cô rồi, quả nhiên cô là người đàn bà tâm cơ mà, cô cho rằng ông nói sẽ quyết định cho cô, tôi và Lâm Lâm sẽ phải tách ra sao? Tôi yêu cô hả? Cô nằm mơ đi.”
“Tôi..” Không chờ Lê Hiểu Mạn lên tiếng, anh ta nói xong liền cúp máy.
Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm di động, đôi tay mảnh khảnh xiết chặt, trong lòng đầy tức giận, thiệt thòi cô còn thay ông nội anh ta suy nghĩ muốn giấu diếm thay anh ta, vậy mà anh ta không hiểu rõ mọi chuyện đã gọi tới chất vấn cô.
Rất ít khi chủ động gọi cho Hoắc Vân Hy, cô gọi tới, đợi có người bắt máy, không chờ Hoắc Vân Hy nói thì cô đã lạnh lùng nói: “Hoắc Vân Hy, tôi có tâm cơ nặng hay không nhưng vẫn thay anh giấu chuyện cầm thú mà anh làm, ngày kỉ niệm một năm chúng ta kết hôn đó, tôi thật hy vọng anh có thể tốt với tôi nhưng mà hiện tại tôi nghe thấy ba chữ Hoắc Vân Hy đã buồn nôn, nghe đây, người và súc vật khác nhau, anh và Hạ Lâm quá xứng đáng, tôi chúc phúc cho các người còn không kịp thì sao nỡ chia rẽ các người chứ.”