Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 771: Chương 771: Nguy hiểm, sắp không thở nổi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô trừng kẻ mặc áo đen không nói gì, hai tay lại khẽ sờ soạng trên kệ trang điểm, xem có thể tìm được thứ gì đối phó với hắn hay không.

Giờ dao trong tay hắn đang kề sát cổ cô, cô cảm thấy hình như đã chảy máu, cho nên tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Đột nhiên, người mặc áo đen buông bàn tay che môi cô ra, nhưng dao trên tay kia vẫn còn đặt trên cổ cô.

Ánh mắt hắn âm lệ nhìn cô, ra mệnh lệnh: “Không được chụp ảnh cưới với anh ta.”

Lê Hiểu Mạn đặt tay sau lưng, cố gắng sờ soạng tìm đồ vật sắc nhọn trên kệ trang điểm, nghe thấy kẻ mặc áo đen nói vậy, ánh mắt cô lóe lên nhìn hắn, nhếch môi lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”

Kẻ mặc áo đen thấy cô nhìn mình nhưng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt càng ngoan lệ nhìn cô, thanh âm như băng: “Cô không sợ tôi?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn hắn: “Sợ có tác dụng gì? Thật ra anh là ai? Vì sao tôi không được gả cho Tư Hạo?”

Lúc nói những câu này, bàn tay đặt sau lưng cô cầm lấy bình xịt định trang cô.

Cô sờ soạng nửa ngày, không tìm được vật bén nhọn.

Vì phân tán lực chú ý của kẻ mặc áo đen, vì không chọc giận hắn, cho nên giờ hắn có nói gì, cô cũng không kêu cứu.

Bởi vì dao trong tay hắn còn kề trên cổ cô, nếu cô kêu cứu, không chừng hắn sẽ ra tay trước.

Miệng cô có nhanh thế nào cũng không bằng dao của hắn được.

Ánh mắt kẻ mặc áo đen tối tăm nhìn cô, lạnh lùng cười: “Ha ha... Cô không có quyền lợi biết điều này, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu cô dám gả cho Long Tư Hạo, dám cử hành hôn lễ với anh ta, tôi sẽ giết cô, à không, trước đó ta sẽ hung hăng tra tấn cô cho đến chết, sau đó phân thây.”

Lê Hiểu Mạn xiết chặt bình xịt định trang, ngón cái nhấn vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ mặc áo đen: “Anh tới cảnh cáo tôi?”

Dừng lại, cô nheo mắt: “Mẹ tôi là anh giết?”

Thân hình kẻ mặc áo đen trước mặt và kẻ mặc áo đen trong tấm hình lần trước Hàn Cẩn Hy đưa cô rất giống nhau, cao to gầy.

Hai tấm hình lần trước, một tấm là chụp toàn thân, một là hình cận cảnh, chỉ có từ phần vai trở lên, nhưng hai tấm hình này chụp cùng một người.

Nếu hắn chính là người trên ảnh, vậy trong tên của hắn hẳn là có một chữ “Tư”.

Nhìn kẻ mặc áo đen trước mặt, cô cũng nhớ đến năm năm trước lúc cô mới sinh Nghiên Nghiên đến ngày thứ ba cũng có kẻ mặc áo đen xâm nhập vào phòng bệnh muốn cướp Nghiên Nghiên đi rất giống hắn, xem ra năm năm trước muốn cướp Nghiên Nghiên đi cũng là hắn.

Kẻ mặc áo đen thấy cô đột nhiên như vậy hỏi, chỉ lạnh lùng cong môi cười: “Cô thông minh thật.”

“Đều là anh ép ra.” Lê Hiểu Mạn ánh mắt lãnh liệt nhìn hắn nói, đột nhiên giơ tay lên, bình xịt định trang trong tay phun lên hai mắt hắn.

Kẻ mặc áo đen nhất thời không tra, bị phun trúng hai mắt, Lê Hiểu Mạn thừa dịp hắn theo bản năng nhắm mắt lại lơi lỏng sơ hở, tay trái đặt lên mu bàn tay đang cầm dao của hắn, tay phải giữ chặt cổ tay hắn, lật người lại, đồng thời cô lách qua trái để không bị dao đâm trúng cổ.

Sau khi dao rời khỏi cổ, cô đá vào phía dưới của kẻ đeo mặt nạ quỷ mặc đồ đen kia.

Kẻ mặc áo đen phản ứng lại, lắc người tránh đi, lập tức ánh mắt hắn hung ác, nói cô muốn chết, dao trong tay lại nhắm về phía cô.

Lê Hiểu Mạn thấy hắn đâm đến, cô căn bản không thể trốn, chỉ có thể lấy bình xịt định trang phun ra đối phó, nhưng lần này cô còn chưa kịp nhấn bình xịt, tay hắn duỗi ra, hung hăng bóp cổ cô.

Cảm giác hít thở không thông cảm đánh úp lại khiến cô nhíu mày, lại không nói được, cô muốn thở, dùng sức há miệng.

Kẻ mặc áo đen từ từ tăng độ mạnh, kia mặt nạ quỷ kia dán sát vào bên tay cô, lạnh lùng cười nhẹ: “Đấu với tôi cô có đấu lại nổi không? Không biết tự lượng sức mình.”

Lê Hiểu Mạn thiếu dưỡng khí trầm trọng, ánh mắt bắt đầu tan rã, bởi vì kẻ mặc áo đen tới gần, vừa lúc nghiêng mặt, ánh mắt cô dừng trên tai phải của hắn, trùng hợp thấy trên tai phải hắn đeo khuyên có chữ “Tư”.

“Quả nhiên... Là anh...”

Kẻ mặc áo đen chính là người thần bí luôn hãm hại cô.

Nghe thấy Lê Hiểu Mạn nhàn nhạt nói vật, sắc mặt kẻ mặc áo đen kinh ngạc.

“Hiểu Hiểu...”

Mà đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên, Long Tư Hạo đợi bên ngoài nửa ngày đẩy cửa phòng hóa trang đi vào.

Kẻ mặc áo đen nghe thấy giọng Long Tư Hạo, thần sắc lại là cả kinh, buông Lê Hiểu Mạn ra, nhanh chóng lủi vào phòng thay đồ trốn đi.

Long Tư Hạo cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng đen gầy của hắn nhanh chóng biến mất.

Mà Lê Hiểu Mạn vừa bị bóp cổ thiếu chút nữa hít thở không thông mà chết, kẻ mặc áo đen khẽ buông tay ra, thân thể của cô liền vô lực ngã xuống đất.

“Hiểu Hiểu.”

Long Tư Hạo hốt hoảng, không kịp đuổi theo kẻ mặc áo đen kia, nhanh chóng chạy tới chỗ Lê Hiểu Mạn, trước khi cô ngã xuống đỡ được cô.

“Hiểu Hiểu.”

Ánh mắt anh hoảng loạn, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt xuống, kinh hoảng lo lắng ánh nhìn lên cổ cô.

Thấy trên cần cổ trắng nõn của cô hiện lên một vết máu và dấu tay bóp, ánh mắt anh lóe lên một tia thô bạo, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.