Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 951: Chương 951: Nổ tung, một đao chém đầu




Hoắc Vân Hy nghe ông nói vậy nhưng trong lòng vẫn không yên, anh khó có lúc trở nên kiên định như vậy: “Hôm nay tôi nhất định phải vào núi, không nhìn thấy Mạn Mạn, tôi không yên tâm được.”

Vẻ mặt Long Quân Triệt có hơi không vui: “Đừng quên chúng ta tới đây để đối phó với Long Tư Hạo.”

Hoắc Vân Hy nhìn về phía núi Hiết Nhĩ: “Tôi tới đây chỉ muốn xác định Mạn Mạn đã an toàn hay chưa.”

Lời của anh làm Long Quân Triệt hơi ngạc nhiên: “Cậu không muốn đối phó với Long Tư Hạo.”

Hoắc Vân Hy không đáp, anh chỉ nhìn về phía xa xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một hồi lâu anh mới nhìn Long Quân Triệt hỏi: “Làm sao ông biết Mạn Mạn ở núi này? Là người thần bí nói cho ông?”

Long Quân Triệt không phủ nhận: “Là hắn.”

Hoắc Vân Hy nghi ngờ: “Rốt cuộc hắn là ai và nói cho ông biết vì lý do gì?”

Long Quân Triệt híp mắt, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh: “Tôi nghĩ hắn cô ý dẫn tôi tới đây, mục đích của hắn thì tôi không rõ lắm, cho dù thế nào, lần này tôi nhất định sẽ làm cho Long Tư Hạo thua thảm bại.”

“Nếu như hắn thua ông có giết hắn không?” Hoắc Vân Hy nhìn qt, không biết tại sao anh lại hỏi vấn đề này, nhưng anh tựa hồ như quan tâm đến sống chết của Long Tư Hạo.

Lúc trước, anh chỉ hận hắn không chết đi, nhưng giờ mong muốn này đã không còn mãnh liệt như trước, thậm chí anh còn không hy vọng hắn sẽ chết.

Trước kia, anh hận hắn đoạt Mạn Mạn của anh.

Thực ra, anh luôn không muốn hiể, nếu như ban đầu anh không làm cô bị tổn thương, không có chuyện anh không quý trọng cô, Mạn Mạn hẳn sẽ không thất vọng cùng cực với anh để rồi yêu Long Tư Hạo.

Anh vẫn luôn không dám thừa nhận, là chính mình đã giao Lê Hiểu Mạn vào tay Long Tư Hạo.

Giờ nghĩ tới những việc từng làm với cô, anh luôn hận chính mình.

Anh không tin tưởng cô, cố ý để cô một mình, phản bội cô, phản bội cuộc hôn nhân của bọn họ, cho dù có bị bắt gặp, anh cũng không ăn năn, ngược lại còn khiến trái tim cô tổn thương hoàn toàn, khiến cho cô yêu người đàn ông khác.

Anh không nên trách Long Tư Hạo, người nên trách chính là bản thân mình đã không biết quý trọng.

Long Quân Triệt vì Hoắc Vân Hy hỏi mình có giết Long Tư Hạo không mà hai đầu lông mày thoáng qua chút do dự.

Ông im lặng không lên tiếng, tựa như đang suy nghĩ vấn đề này.

Hai người đều có tâm sự, Long Quân Triệt trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng thay đổi chủ ý: “Để tôi suy nghĩ đã, hay là giờ vào núi có lẽ sẽ tốt hơn.”

Nửa giờ sau, Long Quân Triệt cùng với binh đoàn tiến vào núi.

Lúc này liên minh thợ săn LR còn đang đại chiến với dã thú, vốn chỉ co hơn mười con, nhưng lúc sau lại thêm vài chục con nữa.

Đạn còn không nhiều, vì không muốn tiêu hao đạn, nên họ chỉ có thể dùng lực đối phó.

Không ít người bị thương, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy cũng gia nhập đội ngũ chiến đấu.

Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới trong núi lại có nhiều dã thú như vậy, cộng lại phải trên trăm con, khó trách nơi này được gọi là núi chết, cô đoán những đoàn thám hiểm kia đều vì những dã thú khổng lồ này tập kích nên mới chết.

Lê Hiểu Mạn nhìn Âu Dương Thần ngất đi, vết thương trên miệng anh không ngừng chảy, cô rất lo lắng không biết ah sao rồi. Dù sao vừa rồi đó cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô không hy vọng anh sẽ chết.

Long Tư Hạo thấy cô lo lắng thì cười an ủi: “Hiểu Hiểu, đừng lo, người tốt nhất định sẽ trường mệnh.”

Nói đến đây, anh nhìn Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ cùng các thợ săn đang chiến đấu chống lại bọn dã thú thì sắc mặt ngưng trọng: “Hiểu Hiểu, anh đi giúp bọn họ, một mình em phải cẩn thận.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật đầu: “Em biết rồi, anh cũng cẩn thận.”

Long Tư Hạo nhìn những dã thú kia, trong mắt lộ ra sát ý, suýt chút nữa bọn chúng đã làm Hiểu Hiểu bị thương.

Trong tay anh là một con dao Thụy Sỹ, anh đi tới bên cạnh Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ.

Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo đi tới thì nhìn anh: “Những dã thú này không biết ăn gì mà lớn, rất khỏe, đâm mấy nhát vẫn chưa chết.”

Giọng Lạc Thụy truyền tới: “Tôi thấy bọn chúng là do da dày thoi, sớm biết sẽ gặp bọn thú này thì tôi đã mang nhiều đạn đi rồi.”

Nếu nhiều đạn, họ sớm đã giải quyết xong những dã thú này, nhưng giờ họ chỉ có thể dùng sức đối phó, hơn nữa những dã thú này rất lớn, khá khó đối phó.

Long Tư Hạo không lên tiếng, anh nheo chặt mắt, địch nhân cường đại đến mấy, cho dù là người hay thú, anh cũng luôn tìm được nhược điểm lớn nhất của bọn chúng, để rồi một nhát chí mạng.

“Mượn vai hai người một chút.”

Long Tư Hạo nói xong thì chống hai tay lên vai Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, nhảy lên, vung dao cắt về phía cổ dã thú gần nhất.

Anh dùng toàn lực, một đảo kia đâm thẳng vào cổ con thú.

Máu tươi lập tức chảy ra khỏi cổ dã thú.

Con thú gào thảm, sau đó Long Tư Hạo như Tu La Địa Ngục lạnh lẽo cầm chặt dao Thụy Sỹ cổ tay lại dùng lực, khí lực lớn đến mức gân xanh nổi lên, bổ xuống đầu dã thú.

Tiếng kêu của dã thú theo đó liền dừng lại.

Đầu dã thú lăn trên mặt đất, không có đầu nên máu tươi phun thẳng từ cổ ra ngoài.

Mà thân thể dã thú cũng ngã xuống đất, phát ra tiếng vang khổng lồ.

Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thấy vậy thì há miệng, mắt trừng lớn.

Quả nhiên Long thiếu ra tay tàn bạo, đánh chết thẳng.

Trực tiếp cắt đầu so với đâm bơt đi rất nhiều việc, những dã thú này sức mạnh rất lớn, rất lợi hại, nhưng không có đầu cũng không thể sống tiếp được.

Lê Hiểu Mạn thấy một màn Long Tư Hạo chém đầu dã thú này thì kinh hãi không dứt, đôi mắt kinh ngạc nhìn anh.

Những dã thú khác thấy đồng bọn bị Long Tư Hạo chém đầu thì nổi điên, tất cả đều tập trung hung hăng lao vào phái Long Tư Hạo.

Lê Hiểu Mạn thấy tất cả đều hướng về phía Long Tư Hạo thì lo lắng: “Tư Hạo.”

Long Tư Hạo xoay người, cười một cái giúp cô an tâm.

Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy đồng thời tiến lên, đứng bên cạnh Long Tư Hạo.

“Long thiếu, cậu được lắm, cũng rất lợi hại, giờ đi chăm sốc Hiểu bảo bối của mình đi, còn lại cứ giao cho tôi và Lạc Thụy là được.”

“Hai người chắc chứ?” Long Tư Hạo híp mắt nhìn Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy.

Lạc Thụy trịnh trọng gật đầu, giơ ngón cái lên: “Tổng tài, tôi thật sự rất bội phục ngài, vừa ra tay thú liền chết, chúng tôi giờ đã biết phải đối phó với dã thú ra sao, tổng tài trước đưa phu nhân rời đi đi, hình ảnh kinh khủng đầy máu tanh này không nên để phu nhân nhìn thấy, nếu không tôi e là phu nhân sẽ gặp ác mộng mất.”

Long Tư Hạo hết sức tán thành lời này của Long Tư Hạo, Hiểu Hiểu của anh đúng là không thích hợp nhìn những thứ thế này.

Lúc nãy anh chặt đầu thú không biết có làm cô sợ hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.