Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 356: Chương 356: Phản kích, tôi mang thai (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sophie nghe được lời Lê Hiểu Mạn nói, hai mắt kinh hãi, nụ cười duy trì nãy giờ biến mất, thay bằng vẻ bi thương nồng đậm.

Cô chỉ vào bụng Lê Hiểu Mạn, mắt mở lớn, bi thương hỏi: “Cô... Cô có con? Con của Tư Hạo?”

Nhìn bộ dạng bi thương của Sophie, Lê Hiểu Mạn cười một tiếng: “Đúng vậy!”

“Không thể nào!” Sophie đột nhiên hét lớn một tiếng, trong mắt đầy ghen tị nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tôi không tin cô mang thai của của Tư Hạo, tôi không tin.. tôi không tin.. tôi không itn...”

So với tâm tình kích động của cô, Lê Hiểu Mạn lại tương đối tỉnh táo.

Cô cụp mắt, che tất cả tâm tình dưới đáy mắt: “Tôi và Tư Hạo đều rất khỏe mạnh, khi cùng nhau chưa bao giờ dùng biện pháp phòng tránh, tôi mang thai là chuyện rất bình thường, tin hay không là chuyện của cô, cô nói xong rồi thì mời rời đi, chỗ này không hoan nghênh người ngoài.”

“Cô... Cô... Cô nói tôi là người ngoài?” Sophie nhìn Lê Hiểu Mạn, toàn thân phát run, hai tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Hiểu Mạn, rồi xem, bản thân tôi cũng muốn xem xem cô tin tưởng Tư Hạo thế nào, tôi không tin cô thật sự không lo lắng anh ấy phản bội cô.”

Dứt lời, cô thu lại vẻ tức giận, đồng thời khôi phục lại bộ dạng ưu nhã khi nãy, uyển chuyển bước đi trên đôi giày cao gót bảy phân ra khỏi phòng ngủ.

Dừng lại ở cửa, cô xoay người cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Nhắc lại cho cô nhớ, trên đời này không có mèo nào không thích trộm đồ tanh, Tư Hạo cũng vậy. Tôi đột nhiên cảm thấy cô thật tốt đến ngu ngốc đấy, nghe nói chồng trước của cô đã làm tổn thương sự tín nhiệm của cô, tôi nghĩ, cô lúc đầu cũng cho rằng chồng trước của mình không phản bội mình ha? Kết quả thì sao? Cô tin tưởng Tư Hạo như vậy đã từng nghĩ tới chuyện anh ấy phản bội cô? Cô có thể cho rằng tôi nói những điều này là để khích bác cô, nhưng giấy không gói được lửa, rồi sẽ có một ngày, vì sự tin tưởng của mình là cô cảm thấy hối hận. Đúng rồi, chẳng lẽ cô không nghi ngờ chuyện làm sao tôi giấy được quần áo trong tủ sao? Ngàn vạn lần đừng cho rằng tôi thừa dịp cô và Tư Hạo không có ở nhà mà lén để quần áo vào đó. Nơi đây là nhà ở cao cấp, khóa cửa không phải là đồ bỏ đi, hơn nữa còn cả mật khẩu, tôi không có chìa khóa càng không có mật khẩu, vậy nên, nếu Tư Hạo không ra mở cửa thì căn bản tôi không thể nào vào được.”

Nói xong, Sophie cười quỷ dị rời đi.

Nghe xong, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lê Hiểu Mạn không có bất kỳ biến chuyển gì, từ đầu đến cuối cô luôn không tin lời của cô ta.

Tất cả đều là cái bẫy của Sophie, muốn làm cô hiểu lầm Long Tư Hạo.

Cô tin Long Tư Hạo sẽ không phải bội mình, nhưng tại sau anh lại giấy cô chuyện Sophie đã tới?

Hay là căn bản anh cũng không biết Sophie tới đây?

Nhưng theo như lời Sophie nói, cô ta không có chìa khóa thì làm cách nào vào đây được?

Sau đó cô lại tự thuyết phục bản thân, không để cho lời của Sophie làm tâm tư cô rối loạn.

Lúc này, một âm thanh già nua quen thuộc truyền tới.

“Mạn Mạn..Mạn Mạn..”

Ông nội?

Nghe tiếng gọi, Lê Hiểu Mạn sợ run, sau đó ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên là Hoắc Nghiệp Hoành đang chống quải trượng đi tới.

Cô kinh ngạc nhìn ông, một lúc sau mới hồi phục tinh thần: “Ông nội... Ông.... Sao ông lại ở đây?''

Ông nội sao lại tìm tới nơi này, còn vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ lúc Sophie rời đi không đóng cửa sao?

Hoắc Nghiệp Hoành ôn hòa nhìn Lê Hiểu Mạn, cười hiền từ: “Cửa không khóa nên ta vào được. Mạn Mạn, không hoan nghênh ông nội sao? Không mời ông nội ngồi sao?”

“Hoan nghênh! Đương nhiên hoan nghênh! Sao cháu có thể không hoan nghênh ông nội được?”

Lê Hiểu Mạn kịp phản ứng đi lên phía trước đỡ Hoắc Nghiệp Hoành tới phòng khách ngồi trên ghế sô pha.

Hoắc Nghiệp Hoành vừa ngồi xuống liền dùng vẻ mặt u sầu nhìn Lê Hiểu Mạn, nặng nề thở dài một hơi: “Haizz! Mạn Mạn, ông nội hôm nay tới là có chuyện hy vọng cháu giúp.”

Thấy Hoắc Nghiệp Hoành thở dài, vẻ mặt buồn bã, Lê Hiểu Mạn cười nhìn ông: “Ông nội có chuyện gì cần cháu giúp? Nếu có thể nhất định cháu sẽ giúp.”

Hoắc Nghiệp Hoành hai tay nắm lấy quải trượng, nhíu mày: “Mạn Mạn, ông nội hy vọng cháu có thể bớt chút thời gian đi gặp Vân Hy, hai ngày nay cháu không tới, nó không chấp nhận trị liệu, còn phát giận, ông nội không có cách nào, nó nói cháu không tới thì sẽ... không bao giờ tiếp nhận trị liệu nữa.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy liền khẽ chau mày, Hoắc Vân Hy thật sự ngây thơ như vậy? Còn biết lấy thân thể của mình ra uy hiếp?

Cũng được, hôm nay cô phải đi nói cho rõ, mong anh đừng đặt tâm tư lên người cô nữa.

Bọn họ đã không thể nào được nữa rồi.

Nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, cô cười một tiếng: “Ông nội, cháu với ông nội đi tới bệnh viện đi, cháu sẽ thuyết phục anh ấy tiếp nhận trị liệu.”

Thấy cô đồng ý, gương mặt già nua của Hoắc Nghiệp Hoành lộ ra ý cười, gật đầu: “Được! Được! Ta cũng biết tâm địa Mạn Mạn thiện lượng, nhất định sẽ đáp ứng ông nội, chuyến này ta đi không uổng phí, giờ chúng ta đi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoành gật đầu, đi tới giúp đỡ ông lên.

Hoắc Nghiệp Hoành đứng dậy, rồi nhìn bốn phía đánh giá, cau mày: “Mạn Mạn, cháu... thật sự ở cùng Tư Hạo?”

Không đợi Lê Hiểu Mạn trả lời, Hoắc Nghiệp Hoành lại thở dài: “Thôi, ta già rồi, chuyện người trẻ ta không biết, chỉ hy vọng cháu và tư họa có thể thỉnh thoảng về gặp ông nội chút thôi.

Lê Hiểu Mạn nhẹ gật đầu, đỡ ông ra khỏi nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.