Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 141: Chương 141: Phúc hắc, làm chút chuyện khốn kiếp (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn khẽ chớp hàng lông mi, cô hơi lo lắng, vẻ bối rối thoáng lướt qua ánh mắt của cô: “Anh... Anh lại muốn làm gì? Anh...”

Long Tư Hạo nâng tầm mắt lên, rồi liếc nhìn cô, anh không đáp lại cô, mà cố ý cầm lấy túi đựng nước đá đắp lên nửa bên mặt sưng đỏ kia của cô, động tác xoa nhẹ nhàng.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của cả hai đan xen dây dưa lẫn nhau, đều bị đối phương hít vào.

Lúc hít thở tất cả hơi thở mát lạnh của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn hơi ngừng thở, thậm chí cũng không dám dùng quá sức để thở.

Nhưng vì hơi ngừng thở mà chính cô lại bị khó chịu.

Ngay khi cô cảm thấy mình sắp không nín nổi nữa, giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo truyền vào trong tai cô: “Em không sợ làm mình chết ngạt sao?”

Nghe vậy, khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn đỏ bừng lên, cô ngước mắt thấy Long Tư Hạo đang nhìn chằm chằm vào cô, ý cười ranh mãnh ẩn giấu trong mắt.

“Anh...” Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, tức giận liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh thật sự là một...”

Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, anh đã vươn tay ra nâng cằm của cô lên, ánh mắt khóa chặt vào cô, mấp máy môi hỏi: “Tôi thật sự là một cái gì?”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, rồi cô trợn mắt nhìn anh: “Anh chính là một kẻ khốn kiếp.”

Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt sâu kín liếc nhìn cô, ý cười trong mắt càng tràn đầy, ngón tay cái của anh khẽ vuốt ve cằm cô: “Nói lại lần nữa, tôi là cái gì?”

Cô tức giận liếc nhìn anh: “Nói lại mười ngàn lần cũng giống vậy cả thôi, anh chính là một kẻ khốn kiếp.”

Long Tư Hạo nghịch bàn tay nhỏ bé của cô, khuôn mặt tuấn mỹ dần bao phủ một tầng mị hoặc, anh liếc nhìn cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô để tới bên miệng, nhẹ nhàng hôn lên, môi mỏng cong lên: “Khốn kiếp, cách xưng hô này không tệ, Hiểu Hiểu, đây coi như là cách gọi yêu của em sao?”

Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, cô trợn mắt lên nhìn anh: “Yêu cái đầu anh ấy.”

Long Tư Hạo nâng tầm mắt lên, liếc nhìn cô đầy thâm ý, môi mỏng cong lên độ cong ưu mỹ: “Hiểu Hiểu, tôi không hy vọng em chỉ yêu đầu của tôi, em phải yêu từ đầu đến chân ủa tôi, nhất là nơi này.”

Long Tư Hạo liếc nhìn cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đè ở ngực trái của anh, nơi đó cách trái tim anh rất gần.

Tay của Lê Hiểu Mạn run lên, cô liếc nhìn ngực anh, lúc này mới phát giác không biết tay cô đã nằm ở trong lòng bàn tay của anh từ lúc nào.

Cô rụt tay lại, nhưng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Long Tư Hạo, cô híp mắt lại, tức giận liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo...”

Long Tư Hạo khẽ nhướn mày, đôi mắt thâm thúy khóa chặt vào cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, môi mỏng cong lên: “Tôi không ngại em gọi tôi là khốn kiếp, trên đời này chỉ có em mới có thể gọi tôi như vậy, đây là đặc quyền của em, hoặc em cũng có thể gọi tôi là Tư Hạo, em chỉ có thể chọn một hoặc hai.”

“Anh...” Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, cô trợn mắt nhìn anh, rồi bật thốt lên hai chữ “Khốn kiếp“.

Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trêu ghẹo liếc nhìn cô, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Vậy có phải tôi nên làm chút chuyện khốn kiếp hay không, mới đúng với cái danh hiệu này?”

Dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của anh in vào cần cổ trắng nõn của cô.

Lê Hiểu Mạn iật mình, cô như chạm vào điện mà đẩy anh ra: “Long Tư Hạo, đừng đùa nữa, tôi thật sự không chơi nổi với anh đâu, anh bỏ qua cho tôi được không?”

Long Tư Hạo ngừng lại, anh híp mắt lại, rồi liếc nhìn cô: “Cho tới bây giờ tôi đều không chơi đùa với phụ nữ, nhất là em, tôi nghiêm túc với em.”

Bởi vì lời này của anh, Lê Hiểu Mạn chợt kinh ngạc liếc nhìn anh, ánh mắt khẽ run: “Long Tư Hạo, anh... ngô...”

Long Tư Hạo đột nhiên cúi đầu xuống, chiếm hữu lấy đôi môi của cô, sâu cô thật hôn, rồi mới rời khỏi bờ môi căng mọng của cô, ánh mắt nóng bỏng liếc nhìn cô, trầm thấp nói: “Nói lại lần nữa, cho tới bây giờ tôi đều không chơi đùa với phụ nữ, nhất là em, tôi nghiêm túc với em, để cho tôi nhìn vết thương của em.”

Anh khẽ vuốt ve bên mặt đã tiêu sưng đi rất nhiều nhờ chờm đá của cô, đôi mắt đen như mực tràn đầy đau lòng: “Sau này không cho phép lại để cho bất kỳ ai đánh em nữa, nếu em không bảo vệ tốt cho mình nữa, thì anh sẽ trói em ở bên người 24/24h.”

Sau đó, anh đưa tay ra cởi áo khoác mỏng trắng của cô.

Lê Hiểu Mạn thấy vậy, cô liếc mắt cửa phòng theo bản năng, thấy cửa phòng đang đóng, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi mới ngước mắt lên nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tôi đã không sao rồi, không cần nhìn.”

Dứt lời, cô chuẩn bị ngăn cản anh cởi áo khoác mỏng của cô xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay anh, thấy lòng bàn tay phải của anh có vết máu, cô nhíu mày lại, giữ lấy tay anh, ánh mắt thoáng đau lòng: “Tay anh bị làm sao vậy?”

Cô ngước mắt liếc nhìn anh, đột nhiên nhớ tới một roi lúc Hoắc Nghiệp Hoành đánh vào trên người cô, anh muốn ngăn cản, nhất định là khi đó tay anh đã bị thương.

Cô hít thật sâu, đôi mắt dần phủ tầng hơi sương, nếu lúc này nói cô không rung động chút nào, đó là giả.

Cô ngước mắt liếc nhìn Long Tư Hạo, khóe môi nổi lên nụ cười yếu ớt: “Long Tư Hạo, cám ơn anh.”

Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng kề sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính: “Tôi không chấp nhận cám ơn bằng miệng.”

Sau đó anh nhanh chóng cởi áo khoác trắng mỏng của cô ra, lúc ánh mắt rơi vào vết roi trên lưng cô, anh thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt tràn đầy đau lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve vết máu chói mắt kia, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia lệ khí.

Môi của anh dán vào trên lưng trắng nõn của cô, nhẹ nhàng in nụ hôn lên.

Lê Hiểu Mạn giật mình, cô ngồi yên không dám lộn xộn: “Long... Long Tư Hạo...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.