Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 773: Chương 773: POSE, giơ tay. . .




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thu lại ý nghĩ trong đầu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Long Tư Hạo, thấy ánh mắt anh thâm trầm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, cô khẽ nhíu mày hỏi: “Tư Hạo, vì sao cứ nhìn em như vậy?”

Ánh mắt thâm trầm của Long Tư Hạo không rời khỏi khuôn mặt thanh lệ của cô: “Vừa nghĩ chuyện gì?”

“Suy nghĩ kẻ mặc đồ đen hôm nay thật ra là ai. “

“Anh đã bảo Lạc Thụy điều tra, thời gian gần đây em đừng đến văn phòng.”

Hai tay Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, ánh mắt thâm tình: “Tư Hạo, em muốn sớm cử hành hôn lễ với anh, anh chọn ngày đi, ảnh cưới mai chúng ta chụp.”

Trải qua chuyện hôm nay, ý tưởng trong lòng Long Tư Hạo có chút thay đổi, lúc trước anh muốn cử hành hôn lễ sớm, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy quan trọng nhất là bắt được kẻ thần bí kia trước, chỉ cần kẻ đó một ngày còn tồn tại, ngày đó Hiểu Hiểu sẽ gặp nguy hiểm.

Hôm nay tuy anh không tiếp xúc thẳng mặt với kẻ mặc áo đen đó, nhưng theo trực giác của anh kẻ mặc áo đen kia chính là người thần bí nọ.

Tất cả đều là hắn bày ra, cái chết của Lê Tố Phương nhất định có liên quan đến hắn, mà hôm nay anh cùng Hiểu Hiểu đi chụp ảnh cưới, người biết cũng không nhiều, nhưng kẻ thần bí kia lại biết, điều này lại một lần nữa chứng minh kẻ đó là người ngay cạnh anh.

Ánh mắt anh trầm xuống, chẳng lẽ kẻ thần bí là người bên cạnh anh, nếu không, sao hắn có thể nắm rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, hơn nữa anh cảm thấy, tính cách của kẻ thần bí này anh cũng có chút hiểu biết.

Lê Hiểu Mạn thấy anh không lên tiếng, rũ mắt hỏi: “Tư Hạo, sao vậy? Anh đừng nói với em, anh không muốn cử hành hôn lễ với em nhé.”

Không đợi anh trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Quyết định vậy đi, ngày mai chụp ảnh cưới, tháng sau cử hành hôn lễ.”

“Hiểu Hiểu…” Long Tư Hạo hơi híp mắt, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc nhìn cô, khẽ cong môi: “Sao lại muốn cử hành hôn lễ với anh như vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh, ánh mắt mềm mại đáng yêu: “Em vẫn luôn muốn cử hành hôn lễ cùng anh mà!”

Long Tư Hạo nhìn sâu vào cô, cảm thấy hình như cô có chuyện gì đó không nói với mình.

Anh cúi xuống nhìn cô hỏi: “Hiểu Hiểu, hôm nay ở phòng trang điểm, em có nhìn rõ dáng vẻ kẻ muốn hại em không?”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh khẽ lắc đầu: “Hắn đeo mặt nạ quỷ, em không nhìn rõ mặt, nhưng em có thể khẳng định, hắn chính là kẻ thần bí giết mẹ em, hại chết con chúng ta.”

Đôi mắt mị hoặc của Long Tư Hạo nhiễm ý cười: “Vợ của anh quả nhiên thông minh sắc xảo.”

“Đương nhiên, em là vợ anh mà! Ngày mai chúng ta chụp ảnh cưới được không? Làm xong lịch trình.”

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn kiên trì muốn chụp ảnh cưới, liền đồng ý: “Được, vợ nói gì thì chính là như thế, nhưng mai em phải nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt đi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh cười gật đầu: “Chúng ta không nói với ai cả, ngay cả Lạc đặc trợ cũng không nói.”

Đối với lời của cô, trong lòng Long Tư Hạo tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều vì sao lại thế, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Thấy anh cái gì cũng đồng ý, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn mang theo ý cười nhu hòa, chồng cô quá tốt, gần như là luôn ngoan ngoãn phục tùng, lúc nào cũng quan tâm đến cô, để ý đến cô, cho nên cô không thể để anh lo lắng nữa.

Sở dĩ còn muốn cùng ảnh cưới cử hành hôn lễ là bởi vì cô thật sự rất muốn cùng anh chụp ảnh cưới, thật sự rất muốn cùng anh cử hành hôn lễ.

Cô biết, thật ra anh còn sốt ruột hơn mình nhiều, anh sợ đêm dài lắm mộng, anh sợ đột nhiên có một ngày xảy ra chuyện gì đó, cô sẽ không gả cho anh nữa.

Anh không quá tin tưởng cô, nhưng cô sẽ khiến anh tin, cô sẽ để anh tin cả đời này ngoài anh ra cô không lấy chồng.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều không xa không rời.

Mà cô không nói cho anh biết những lời kẻ thần bí nói với cô, vì không muốn anh lo lắng.

Cô biết nếu anh biết, nhất định sẽ lùi hôn lễ lại.

Anh đợi cô lâu vậy rồi, cô không muốn bắt anh chờ đợi nữa.

Hơn nữa đến ngày bọn họ cử hành hôn lễ, cô nghĩ kẻ thần bí nhất định sẽ lại xuất hiện, cô muốn chính là kẻ đó xuất hiện lần nữa.

Nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo tiếp tục theo lịch trình chụp ảnh cưới, bọn họ lại không nói với người khác, ngay cả Lạc Thụy cũng không nói, Tiểu Nghiên Nghiên đi học như bình thường.

Lần này toàn bộ hành trình dù là thay váy cưới hay trang điểm, cô đều ở cùng Long Tư Hạo.

Lúc quay tập ảnh thứ nhất, cô mặc chính là váy cưới đính kim cương với giá trên trời Long Tư Hạo cố ý may cho cô.

Đợi khi Long Tư Hạo nhìn thấy cô mặc váy cưới kim cương xinh đẹp như thiên tiên, cả người đều ngây dại, đôi mắt đen như mực tràn đầy vẻ kinh diễm, Hiểu Hiểu của anh là cô dâu đẹp nhất trên đời này.

Hôm trước, Lê Hiểu Mạn cũng đã mặc chiếc váy cưới kia rồi, nhưng kẻ thần bí kia xuất hiện, tâm tư của anh đều là lo lắng cho cô, đương nhiên không nhìn cô cẩn thận, lại thấy cô mặc chiếc váy kim cương kia, anh cảm thấy Hiểu Hiểu của anh như tiên nữ rớt xuống trần gian, thánh khiết mê người.

Đến khi chụp, hai người căn bản không cần thợ chụp ảnh kêu chỉnh dáng, có Long Tư Hạo ở đó, pose lãng mạn gì, tự nhiên đưa tay là có.

Hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc bế, hoặc ôm, hoặc hôn, tư thế nào Lê Hiểu Mạn cũng được Long Tư Hạo dẫn dắt tự do phát huy cùng anh.

Hai người yêu nhau thật lòng, nụ cười trên mặt đều phát ra từ nội tâm, ảnh chụp được tự nhiên sẽ đẹp, tràn ngập ấm áp và hạnh phúc.

Chụp ảnh cưới một ngày, lúc Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn trở lại biệt thự ven hồ, trời cũng đã tối rồi.

Hai người mới vừa vào đại sảnh đã thấy Lạc Thụy mỗi ngày đều phụ trách đưa đón Tiểu Nghiên Nghiên đang ngồi ở đó chưa đi.

“Tổng giám đốc, phu nhân, cả ngày hôm nay mọi người đi đâu vậy?”

Lạc Thụy ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xa hoa thấy bọn họ tiến vào liền đứng lên, vẻ mặt mang ý cười nhìn thế nào cũng xứng đôi thế nào cũng hạnh phúc của hai người Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.

Lê Hiểu Mạn thấy Lạc Thụy còn ở đây, đoán ra có thể là anh có việc muốn nói với Long Tư Hạo, cô nhìn thấy Lạc Thụy ôn hòa cười: “Tư Hạo hôm nay đi dạo phố với tôi, Lạc đặc trợ, anh cứ trò chuyện với Tư Hạo đi, tôi lên lầu trước.”

Dứt lời, cô lại nhìn về phía Long Tư Hạo, đuôi mày khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng nhu hòa, thanh âm lại mềm như chảy thành nước: “Em lên lầu trước đây.”

“Ừ!” Ánh mắt Long Tư Hạo mang theo ý cười cưng chiều nhìn cô khẽ gật đầu, nhìn theo cô lên lầu.

Mãi đến khi thân hình mảnh khảnh của cô biến mất ở góc rẽ cầu thang, anh vẫn chưa thu lại ánh mắt cưng chiều ôn nhu, khóe môi khẽ cong lên cười hạnh phúc mãi không tan.

Lạc Thụy nhìn thấy Long Tư Hạo rơi vào bể tình không thể tự kềm chế, vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận.

Khi nào mới có một người khiến cậu yêu không thể tự kềm chế như vậy chứ?

Hay là đến lúc nào mới có một người yêu cậu thương cậu không thể tự kềm chế như vậy.

Mắt cậu cười híp lại thành một đường: “Tổng giám đốc, phu nhân đã lên lầu rồi, lát nữa ngài lên lầu rồi lại nhìn tiếp, tôi có chuyện muốn nói với ngài.”

Long Tư Hạo chậm rãi thu lại ánh mắt, liếc Lạc Thụy cao nhã ngồi xuống sô pha ở đại sảnh.

“Chuyện gì?”

Lạc Thụy đi tới, ngồi xuống đối diện anh, nhìn quét qua đại sảnh, thấy ngoài mình và Long Tư Hạo không còn ai khác, cậu mới nhíu mày nói: “Có liên quan đến cha nuôi của ngài Knox.”

Nghe Lạc Thụy nhắc tới Knox, ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình thâm thúy, khẽ cắn môi, thanh âm lạnh lẽo: “Ông ấy làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.