Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sợ ồn ào đến cô, anh cầm điện thoại di động ra khỏi phòng ngủ rồi mới nhận điện thoại.
Là Lạc Thụy gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc, tôi lấy được một tin tức đặc biệt quan trọng, có người gửi video anh cầu hôn Lê tiểu thư ở ngự yến lâu tối nay cho các phương tiện truyền thông lớn ở thành phố K, tổng biên tập của [Giải trí hôm nay] đã gọi điện thoại tới, hỏi tổng giám đốc có cần đưa video anh cầu hôn với Lê tiểu thư ra ngoài ánh sáng hay không? Mấy ký giả truyền thông lấy được video này khác cũng gọi điện thoại tới hỏi? Người gửi đoạn video này cho giới truyền thông là Lý Tuyết Hà mẹ của em trai cùng cha khác mẹ với anh.”
Nghe thấy những lời này của Lạc Thụy, Long Tư Hạo híp đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt u ám chìm lãnh, anh cong môi cười nói: “Để cho giới truyền thông công bố, tuy nhiên, không thể lấy hình thức video để công bố, còn nữa, tôi không hy vọng có bất kỳ người nào biết đối tượng cầu hôn của tôi là ai, biết chưa?”
“Tôi đã hiểu ý của Tổng giám đốc rồi, vậy tổng giám đốc anh đi ngủ sớm đi, tôi không quấy rầy anh nữa.”
...
Hôm sau, Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, Long Tư Hạo đã làm xong bữa sáng tình yêu, làm cô cảm thấy hạnh phúc không gì sánh kịp.
Sau bữa sáng, Long Tư Hạo vốn muốn để cô ở nhà bắt đầu làm “Toàn chức phu nhân”, nhưng cô kiên trì muốn đến công ty.
Long Tư Hạo biết cô có mơ ước, cũng không kiên trì để cô ở nhà nữa.
Giống như trước kia vậy, lúc tới gần công ty, Lê Hiểu Mạn sẽ xuống xe trước.
Lúc cô đi tới bên ngoài tòa nhà tập đoạn trang sức, thì thấy có rất nhiều ký giả đang cố thủ ở bên ngoài cao ốc, như đang chờ phỏng vấn ai vậy.
Hơn nữa, bên ngoài cao ốc còn tụ tập rất nhiều người, phần lớn đều là nhân viên của TE, tự nhiên cũng có người của bộ phận thiết kế.
Mà Lê Hiểu Mạn làm ở bộ phận thiết kế, tự nhiên là người của bộ phận thiết kế biết cô, thấy cô xuất hiện, mỗi người có một biểu tình khác nhau nhìn cô nghị luận cái gì đó.
Mặc dù Lê Hiểu Mạn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, hôm nay nhất định phát sinh chuyện trọng đại.
Cô hơi cau mày lại, đang chuẩn bị đi vào cao ốc, thì sau lưng chợt truyền tới giọng nói của Lâm Mạch Mạch.
“Mạn Mạn...”
Nghe thấy tiếng, Lê Hiểu Mạn dừng bước lại, xoay người thấy Lâm Mạch Mạch đang chạy chậm đến trước mặt cô, sau đó kéo cô đi qua một bên.
“Mạch Mạch, chuyện gì vậy?” Lê Hiểu Mạn thấy Lâm Mạch Mạch hơi thần thần bí bí, không hiểu gì mà liếc nhìn cô hỏi.
Mà Lâm Mạch Mạch thì lấy điện thoại ra, sau đó kéo tay trái của Lê Hiểu Mạn, nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng trên ngón giữa của cô, lại nhìn vào màn hình điện thoại di động, cô ấy nhíu mày nghi hoặc nói: “Mạn Mạn, sao mới qua một buổi tối mà chiếc nhẫn của cậu đã thu nhỏ lại vậy? Sao viên kim cương hồng này lại nhỏ đi nhiều như vậy?”
“Nhẫn gì co lại?” Lê Hiểu Mạn nghi ngờ liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, sau đó sát tới, nhìn xem cô ấy cầm điện thoại di động là đang nhìn cái gì.
Lâm Mạch Mạch thấy cô lại gần, thì đưa điện thoại di động tới trước mắt cô, nhướn mày nhìn cô nói: “Mạn Mạn, đừng nói cho mình, người mà tối hôm qua nam thần cầu hôn ở ngự yến lâu không phải là cậu đấy nhé?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Lâm Mạch Mạch, nhìn thấy tin tức và hình minh họa ở trên mà cô mở to mắt ra.
Tựa đề tin tức là “Tối hôm qua tổng giám đốc tập đoàn trang sức TE Long Tư Hạo đã quỳ một chân trên đất lấy chiếc nhẫn kim cương hồng 12 ca ra hiếm có cầu hôn người yêu ở nhà hàng ngự yến lâu!”, bên cạnh còn có bức ảnh Long Tư Hạo quỳ một chân trên đất, tay cầm chiếc nhẫn kim cương hồng 12 ca ra, cùng với ảnh bọn họ ôm hôn nhau.
Nhưng thấy rõ mặt của Long Tư Hạo, còn mặt cô thì chỉ thấy một bên, hơn nữa còn bị chỉnh sửa, nếu không phải là người quen biết cô, thì không thể nhận ra cô được.
Là ai công bố chuyện Long Tư Hạo cầu hôn cô ra? Chẳng lẽ là Long Tư Hạo?
Lâm Mạch Mạch thấy cô kinh ngạc, cũng càng xác định đó là cô, vì vậy cô ấy cười nói với cô: “Mạn Mạn, người nam thần cầu hôn là cậu phải không? Tuy nhiên, sao chiếc nhẫn kim cương hồng 12 ca ra của cậu bị thu nhỏ lại rồi? Nhìn thế nào cũng không phải là 12 ca ra à! Tuy nhiên vậy cũng được rồi! Cầm viên kim cương hồng 3 ca ra đi đấu giá cũng được không ít tiền đâu!”
Hai người mải nói chuyện với nhau, không phát hiện ra cách các cô không xa, có một chiếc BMW màu pha lê bạc đang đỗ.
Mà người phụ nữ đang ngồi trong chiếc BMW hơi nheo đôi mắt nâu lại, châm chọc liếc nhìn Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch, khóe miệng hiện ra nụ cười quỷ dị mà lạnh như băng, dung mạo của cô ta tương tự với Lê Hiểu Mạn, chính là Sophie.
Điều kỳ quái là, cô ta thay đổi phong cách trước kia, hôm nay cô ta mặc chiếc váy cổ chữ V màu vàng nhạt có đính pha lê ở phần eo, bên ngoài phối hợp với chiếc áo vest tay lỡ màu đỏ, trang phục mà cô ta đang mặc hoàn toàn giống với trang phục mà tối hôm qua Lê Hiểu Mạn đã mặc.
Ngay lúc này, Long Tư Hạo cũng đến bên ngoài cao ốc TE, anh vừa xuống xe, cặp mắt của đám ký giả đang cố thủ kia sáng lên, lập tức hô nhau mà lên.
Sophie thấy Long Tư Hạo bị ký giả vây quanh, cô ta ưu nhã nở nụ cười, quỷ dị liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi xuống xe, đi thẳng về phía Long Tư Hạo đang bị ký giả vây quanh.