Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Buông ra... Buông...” Lê Hiểu Mạn ra sức vùng vẫy, lúc cô định cắn vào tay hắn ta thì phía sau truyền đến âm thanh lạnh lẽo quen thuộc: “Buông cô ấy ra.”
Lê Hiểu Mạn nhìn qua, thấy đúng là Long Tư Hạo, anh đứng thẳng người như cây tùng bách, quanh thân tỏa ra khí thế chấn nhiếp người, hai mắt đen như mực, ánh mắt lạnh lẽ nhìn cổ tay cô, khuôn mặt tuấn mũ khó phán đoán tâm tình của anh.
Người đàn ông giữ chặt cổ tay cô nhìn anh, dù là đàn ông nhưng vì dung mạo khiến người ta hít thở không thông của anh mà giật mình, lập tức khinh thường nói: “Mày là ai? Dám quản chuyện của anh Tuyền? Không muốn chết thì tốt nhất đừng xen vào chuyện người khác.”
Người đàn ông nói xong cầm cổ tay muốn dắt Lê Hiểu Mạn đi vào bar nhưng không hiểu sao cổ tay đột nhiên đau xót, rống to: “Áaa….”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, cô không hề nhìn thấy anh ra tay thế nào, chỉ nháy mắt anh đã xuất hiện bên cạnh cô, sau đó bóp chặt cổ tay người đàn ông đang nắm chặt cổ tay cô.
Người đàn ông đau đớn kêu la: “Á… buông tay… buông tay…”
Long Tư Hạo híp mắt, đôi mắt lóe lên lệ khí, ánh mắt lợi hại, anh nhếch môi, cánh tay trắng nõn khẽ dùng sức, sau dó nghe thấy cánh tay người đàn ông răng rắc một tiếng giống như bị bẻ gãy.
“Á….” Người đàn ông thảm thiết kêu vang trời đêm, tay phải buông lõng ra, sắc mặt tái nhợt, chỗ bị bẻ đau đớn làm hắn ta đổ mồ hôi như mưa, hai mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, thở cũng không dám thở mạnh.
Ba người đàn ông khác cũng chấn kinh, sợ tới mức không dám tiến lên giúp đỡ, sợ hãi đứng tại chỗ.
Lê Hiểu Mạn trừng mắt, ngẩn ngơ Long Tư Hạo mặt không đổi sắc, cô không thấy anh dùng sức nhưng bàn tay người đàn ông kia cứ thể bị bẻ gãy, có thẻ thấy được bắp thịt của anh lớn đến kinh người.
Bề ngoài của anh nhìn thì tao nhã nhưng ra tay lại sắc bén như vậy, trực giác nói cho cô biết người đàn ông trước mặt này là người nguy hiểm, cô nên cách anh xa một chút.
Long Tư Hạo buông lỏng người đàn ông kia ra, sau đó nhìn Lê Hiểu Mạn, âm thanh ẩn ẩn sự lạnh lùng: “Sau này không được quay lại bar nữa, đi theo tôi.”
Lập tức anh kéo Lê Hiểu Mạn đi, biểu tình trên mặt đầy thâm thúy, bước đến vị trí đậu chiếc Roll-Royce của anh.
Lúc anh mở cửa xe chuẩn bị để Lê Hiểu Mạn ngồi vào thì cô đột nhiên đẩy anh ra, đứng cách xa anh một bước, sau đó híp mắt nhìn anh: “Anh quản tôi làm gì?”
Dứt lời cô nhấc đôi chân không đứng vững tiến về phía trước.
Hai mắt anh vẫn nhìn vào bóng lưng quật cường của cô, anh nhíu mày, gầm nhẹ: “Lê Hiểu Mạn…”
Lê Hiểu Mạn giật mình đứng vững sau đó xoay người nhìn Long Tư Hạo, nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, nơi đó vẫn thâm trầm làm cho người ta không hiểu, lại như nam châm có ma lực hút vào, hấp dẫn ánh mắt cô, linh hôn của cô sắp bị anh hút vào rồi.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh thật lâu.
Rượu tác dụng chậm, tầm mắt của cô có chút mê ly nhìn Long Tư Hạo, lại quơ quơ đầu, bước chân không ổn định tiến về phía trước, sau đó chụp lấy cánh tay anh, nói một lời khiến anh chấn kinh: “Đi thôi, chúng ta đi thuê phòng có được không?”